Chờ Huệ phi đi được một lúc lâu, Dận Chân mới mang theo Dận Đường và Dận Nga đến đây.
So với Dận Nga một lòng một dạ làm mặt quỷ chọc cười muội muội, Minh Huyên luôn cảm thấy ánh mắt của Dận Chân và Dận Đường khi nhìn Tiểu Nhục Nhục không bình thường.
“Nương nương, sau này người sẽ vẽ muội muội mặc váy hoa sao?” Dận Chân nhìn muội muội hồn nhiên ngây thơ, ngập ngừng mở miệng hỏi Minh Huyên.
Minh Huyên không hiểu sao cậu bé lại hỏi như vậy, đang muốn nói chuyện thì nhớ đến những điều Huệ phi vừa nói, nàng liền trả lời: “Vậy phải xem con bé có thích hay không? Tự do mặc y phục, ta sẽ không can thiệp.”
Dận Chân thở phào một hơi, thầm nghĩ tương lai nhất định phải hướng muội muội mặc nam trang. Nhưng khi cậu thấy muội muội cười rạng rỡ nhìn mình, trong lòng lại cảm thấy không cho tiểu cô nương mặc váy có chút tàn nhẫn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây