Hắn đã nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như vậy của thái tử bao giờ đâu? Đầu tóc đầy bụi và có cả cỏ khô, khuôn mặt vốn trắng trẻo lại bẩn đến mức không nhìn ra màu da ban đầu. Mắt cậu đỏ rực, bờ môi khô nứt…hắn hơi há miệng nhưng một lúc sau mới nói: “Đường đường là thái tử, vì sao lại mang cái bộ dạng này? Không sợ người khác cười nhạo sao?”
Dận Nhưng không nghe thấy lời quở trách, liền biết mình làm không sai, nước mắt chảy xuống, nơi nước mắt chảy qua lộ ra làn da trắng sáng. Cậu mở miệng mấy lần cũng không nói lên lời.
“Nhi thần bái kiến hoàng a mã.” Dận Chỉ dập đầu muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện ra giọng nói của mình khàn khàn mãi không thốt lên lời.
“Bảo Thành, tiểu Tam, lại gần đây để trẫm nhìn xem.” Khang Hy nhìn hai hài tử ngốc, lòng hắn mềm nhũn nghĩ Bảo Thành quả nhiên vẫn là dáng vẻ trước đây.
“Thân thể nhi tử bẩn, không muốn ảnh hưởng đến hoàng a mã, đợi sau khi nhi thần tắm rửa xong lại qua thăm hoàng a mã.” Dận Nhưng vừa nói xong, Khang Hy đã không nhịn được nhíu mày, bởi vì giọng nói của cậu còn trầm khàn hơn cả Dận Chỉ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây