Trong tiếng cười của di mẫu, Dận Nhưng cũng hồi phục lại tinh thần, mỉm cười theo nàng.
Nhìn thấy trên khuôn mặt tươi cười của di mẫu không có chút tiếc nuối nào, Dận Nhưng lắc đầu, cảm thấy có lẽ mình đã lo lắng uổng công rồi, rõ ràng bây giờ di mẫu thật lòng không muốn có con.
“Ý của ta không phải là muốn di mẫu nhất định phải có con, nhưng nếu ngài muốn sinh, ta sẽ không phản đối.” Cuối cùng Dận Nhưng dịu dàng nói.
Cậu đã không còn là một đứa trẻ, đương nhiên biết rõ chuyện có con hay không thực chất hoàn toàn không phải là chuyện con người có thể kiểm soát.
Minh Huyên gật gật đầu, nàng đã ngừa thai, nhưng nếu thực sự có, vậy thì đó cũng là chuyện không còn cách nào khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây