“Nàng khóc cái gì?” Khang Hy thả lỏng tay, khẽ thở dài: “Trẫm không trách nàng.”
Trúng thuốc, lại uống rượu, hai cái này kết hợp lại sẽ khiến người ta đánh mất lý trí… Hơn nữa còn là loại thuốc không thể giải được. Đã thành ra như vậy nhưng vẫn có thể nhận ra mình, Khang Hy cảm thấy muốn oán trách đối phương cũng không thể nào oán trách được.
Khang Hy đang định ôm người vào lòng an ủi một chút, nhưng vừa mới nâng cánh tay lên… Đau quá…
“Hu hu hu…” Minh Huyên chỉ ôm chăn không nói gì, cúi đầu bật khóc.
Cả người Khang Hy thực sự rất không thoải mái, hôm qua sau khi nàng mất lý trí, mình lại nghe thấy không có thuốc giải, thế là…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây