“Không được nói bậy!” Minh Huyên nói thẳng: “Ta chỉ mong mãi mãi như thế này.”
Na Bố Kỳ ném hạt táo xuống, xoa tay nói: “Tóm lại, hôm nay ta đến đây chỉ muốn nói trước với tỷ một tiếng, khi nào hồi phủ, ta sẽ tiếp tục nghe ngóng giúp tỷ.”
Xuất cung, Na Bố Kỳ cũng không nhắc đến chuyện trong nhà muốn nàng ta xin Minh Huyên một giỏ táo, vỗ mông liền chạy lấy người.
Ăn quả táo xong thì hạt chính là hạt giống, những người nhận được táo đều cẩn thận cất giữ, dự định năm sau sẽ trồng trong viện của nhà mình.
Tất nhiên Tác Ngạch Đồ biết ở đâu có táo, nhưng mà ông vẫn nhịn xuống, ông đã từng ăn rồi, cũng không thấy hiếm lạ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây