Tiểu tử này càng ngày càng nhạy cảm, Minh Huyên vội vàng lắc đầu, cười nói: “Sao có thể? Không phải không vui, chỉ là không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, hình như điện hạ đã cao hơn trước rất nhiều rồi đúng không?”
Một cậu bé vẫn luôn quanh quẩn ở mình tròn ba khúc, ba khúc rưỡi, chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ biến thành một vật nhỏ dễ thương bốn khúc.
Vừa mới nghe thấy điều này, Dận Nhưng đã vội vàng chạy đến trước khung cửa, lúc trước Minh Huyên đã khắc vạch đánh dấu chiều cao của cậu bé lên trên khung cửa này. Bây giờ đứng ở đây, cậu bé dùng bàn tay nhỏ đo đạc một phen, phát hiện mình thực sự cao hơn không ít, ngay lập tức vui vẻ không thôi.
Minh Huyên bước đến gần, cầm lấy con dao nhỏ rạch một đường đánh dấu chiều cao hiện tại lên trên đó, còn khắc ngày tháng ở bên cạnh.
Phá hỏng di tích văn hoá? Minh Huyên hoàn toàn không cảm thấy như vậy, dù sao bây giờ mình cũng là một di tích văn hoá đấy!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây