“Người phải sống thật lâu thật lâu.” Sau khi tiễn Tam công chúa đi, Dận Nhưng bổ nhào và lòng Minh Huyên, cắn răng nói: “Cô ra lệnh cho người, nhất định phải sống thật lâu.”
“Tuân chỉ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Minh Huyên ôm tiểu thái tử, không hề do dự đồng ý.
Không đau không bệnh, nhàn nhã giàu có sống đến chín mươi chín tuổi chính là nguyện vọng của Minh Huyên.
Trường Sinh, Trường Sinh…
Dận Nhưng thật sự đau lòng, đây là đệ đệ của cậu bé, đệ ấy sắp chết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây