Màn đêm buông xuống, Minh Huyên đang ôm Cổn Cổn vuốt ve, cho nó ăn dưới ánh trăng, bỗng nghe thấy có tiếng khóc ở bên ngoài, có chút quen thuộc nhưng nàng không nhớ ra là ai.
Không bao lâu sau, lại có tiếng động có người bị nâng ra khỏi Dưỡng Tâm điện.
“Eo tốt thật đấy!” Một đêm thị tẩm hai người? Minh Huyên mở to mắt, ôm Cổn Cổn run bần bật, hoảng sợ nói.
Cổn Cổn đang ăn táo, đột nhiên bị nàng ôm đầu, nó không ngừng lắc đầu, muốn rụt đầu lại tiếp tục gặm.
Lực đạo của Cổn Cổn suýt nữa làm Minh Huyên bị ngã.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây