“Làm thần tiên cũng chẳng có gì tốt, Quảng Hằng cung, vừa nghe tên đã thấy chẳng ra sao.” Đây là lần đầu tiên Ô Lan được ăn bánh trung thu, nàng ấy là cô nhi, là võ tỳ được Hách Xá Lý gia bồi dưỡng tạo thành. Sau khi đi theo chủ tử, nàng ấy mới có được những ngày tháng thư sướng như thế này, cho nên lúc nghe kể chuyện xưa đã nhịn không được nói.
Minh Huyên cười hì hì, muốn nói trên mặt trăng rất gồ ghề lồi lõm, cái gì cũng không có, nhưng lại giải thích không thông tại sao bản thân lại biết như vậy. Nàng bèn cười nói: “Chúng ta vẫn nên làm phàm nhân thì tốt hơn, bởi vì thần tiên đều không ăn cơm.”
“Thần tiên gì chứ, không phải bây giờ nô tỳ đang sống rất tốt sao? Nô tỳ cảm thấy đi theo chủ tử là tốt nhất, chủ tử có miếng ăn thì sẽ không quên bọn nô tỳ, còn có cuộc sống nào tốt hơn thế này nữa sao?” Xuân Ny cảm thấy gió có chút lạnh, vội vàng lấy áo choàng ở bên cạnh đắp lên người Minh Huyên, rồi nghiêm túc nói.
Minh Huyên cười mắng: “Nha đầu khờ nhà ngươi á, có thể làm thần tiên lại không muốn, chỉ muốn đi hầu hạ người khác, ngươi ngốc sao? Nếu để ta nói, có thể làm thì làm…”
“Đừng mà, di mẫu đừng làm thần tiên.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây