Khang Hy híp mắt, sắc mặt hắn tối sầm, cắn răng nói: “Nàng nói năng cẩn thận.”
Minh Huyên khẽ thở dài: “Hoàng thượng, người đã nghe nói bao giờ chưa? Chính là có một số người chuyên ức hiếp bá tánh bình dân không có kiến thức, nói trứng gà thành thánh dược, nói cái gì mà sơn tuyền buổi sáng, không nhiễm tạp trần? Còn cái gì mà gà ăn nhân sâm mấy chục năm tuổi? Chẳng lẽ không sợ gà nổ banh xác mà chết sao? Đều là mấy kẻ không có đầu óc, nhân sâm có thể ăn bậy như vậy sao? Lão nhân và hài tử càng phải cẩn trọng, nô tỳ dám bảo đảm, lấy một cây nhân sâm cho một con gà mái ăn, không cần nhân sâm hai mươi năm, chỉ cần nhân sâm mười năm thôi là nó đã chết rồi. Một người khỏe mạnh bình thường cũng không chịu nổi, một con gà có thể chịu nổi ư?”
Nói tới đây, Minh Huyên tạm dừng một chút, buồn bã nói: “Ở Triều Dương Am có một tiểu cô nương, trong nhà có một đệ đệ bị bệnh rất nặng nhưng không có tiền chữa trị. Cô nương này nghe người ta nói ăn trứng nhân sâm có thể chữa bệnh cứu người. Sau đó, tiểu cô nương đã bán mình với giá hai lượng bạc, đệ đệ của nàng ăn trứng, kết quả vẫn không qua khỏi? Có thể thấy đây đều là lừa đảo.”
Nhớ đến khi tiểu cô nương đó nhắc đến chuyện này, còn tiếc nuối nói bản thân mình không đáng tiền, nếu có thể bán được nhiều tiền hơn thì đã có thể cứu được đệ đệ, Minh Huyên lại tức giận.
Vì vậy, nàng đề nghị: “Hoàng thượng, nếu ngài không tin có thể tìm hai người thể nhược đến, để một người ăn gà trứng bình thường, một người ăn trứng gà nhân sâm… Để bọn họ ăn nửa tháng, xem thử người ăn trứng gà nhân sâm có thể lên trời không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây