Na Bố Kỳ thấy vết ban màu đỏ còn sót lại trên bàn tay Minh Huyên thì lấy một lọ thuốc cao bằng bàn tay từ trong ngực ra và nói: “Đây là thuốc tốt dùng để chữa trị tổn thương do giá rét trên thảo nguyên của bọn ta, hiệu quả cực tốt. Ta mang theo không nhiều, tỷ tạm dùng trước, trở về ta sẽ viết thư cho a ba bảo ông ấy gửi thêm mấy lọ qua đây.”
“Đa tạ cách cách.” Vì Khoa Nhĩ Thấm thân vương có một cô nương như vậy mà mặc niệm một giây, Minh Huyên nhận lấy lọ thuốc.
Vừa mở ra đã thấy thứ dầu mỡ bên trong bốc lên mùi thơm lạ thường, khi nàng định vươn tay sờ vào thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Minh Huyên vội vàng hỏi: “Bên trong chứa dược liệu gì vậy?”
“Không biết.” Na Bố Kỳ trực tiếp lắc đầu: “Ta mặc kệ thứ này, đại khái nghe nói tên là cái gì hương đó.”
“Xạ hương?” Minh Huyên tiếp tục truy hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây