“Con ngốc à!” Minh Huyên ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ của cậu bé, mở miệng nói: “Các huynh đệ tài giỏi, con nên cao hứng nha! Nhiều người tài giỏi như vậy, con xem hoàng thượng mệt mỏi biết mấy, ngay cả Dụ thân vương cũng có thể giúp đỡ một chút. Con chỉ cần học được biết cách dùng người, học được thuật cai quản cấp dưới, sắp xếp bọn họ vào cương vị phù hợp, đè ép dã tâm của bọn họ, như vậy là đủ rồi. Nếu cứ so sánh mình với từng người từng người một, con sẽ mệt chết mất, vậy thì không có lợi biết bao?”
“Hơn nữa, con có thể so sánh với những người có tuổi tác tương đương với mình, nhưng con có thể so sánh với những người nhỏ hơn con mười mấy hai mươi tuổi hay sao?” Minh Huyên chọt chọt gò má đang phồng lên vì tức giận của cậu bé, khuyên bảo: “Suy nghĩ kỹ lại nhé! Đừng khiến chính mình mệt mỏi như vậy.”
Dận Nhưng nhìn Minh Huyên, cậu bé khẽ nhíu mày, mặc dù không hiểu lắm, nhưng vẫn vô thức nhẹ giọng nói: “Bảo Thành đã nhớ rồi, sẽ… suy nghĩ thật kỹ.”
“Điện hạ thật sự phải nhớ cho kỹ, …Nói thật lòng, ta rất thích mái tóc của con.” Mặc dù khó tránh khỏi phải cạo đầu, mái tóc dày và hói đầu là hai loại khái niệm. Sử dụng đầu óc quá độ rất dễ bị hói đầu.
Tuổi còn nhỏ đã có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, nói không chừng sau này sẽ hói đầu thật đấy. Nghĩ đến đây, Minh Huyên vẫn có chút ngột ngạt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây