Tạ Bán Quỷ và những người khác lên đường ngay trong đêm, từ đường thủy thẳng đến Tương Tây, rồi đi thuyền thẳng vào nội địa Tương Tây.
Con thuyền nhanh của bọn họ lướt đều đặn trên mặt nước chảy xiết đục ngầu, thuận gió xuôi dòng lướt nhanh về phía nam. Triệu Kim Đao và những người sinh ra ở phương Bắc ngồi trên thuyền mà buồn ngủ díp mắt.
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên xé tan sự yên tĩnh “... Nhà mẹ nó có cổ, bà ta đang trù ếm ta, ta biết rồi, bà không nhanh thu hồi lại, ta sẽ không tha cho bà ta đâu: Ngày nào đó ta sẽ hắt phân vào cửa nhà bà ta, ném đá vào mái nhà bà ta, để mọi người đều biết nhà bà ta có cổ, con trai không cưới được vợ, con gái không gả được chồng!”
Triệu Kim Đao tuy không hiểu tiếng Miêu, nhưng có thể cảm nhận được sự giận dữ và thù hận tràn ngập trong tiếng hét, không khỏi vịn cửa sổ nhìn ra ngoài: “Cô ta đang hét cái gì vậy?”
“Đây là có người đang gọi trại!” Tạ Bán Quỷ cười nhạt nói: “Ở Tây Hương cổ độc rất phổ biến, một khi có người cảm thấy mình trúng cổ thì sẽ la lối như vậy, nghe nói thông qua cách gọi trại này, để người “bỏ cổ” nghe thấy, trong lòng sợ hãi thì sẽ tự động thu “cổ” về.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây