Đoàn người theo đường núi đi xuống lại càng thêm choáng váng, con ngựa dừng dưới chân núi không biết từ lúc nào đã bị sói gặm, hai con tuấn mã một con bị xé thành mảnh nhỏ, xương cốt rải khắp nơi. Một con khác bị sói đói moi ra nội tạng, nội tạng bị kéo ra xa mấy trượng, làm cho máu tươi đầy đất.
“Lý Trúc Thiêm?” Bàn Tử kêu to một tiếng vọt tới trước xe, đã thấy Lý Trúc Thiêm bị hắn dùng chăn bông quấn kín vẫn còn ở trong xe. Nhưng chân trái đã bị sói đói cắn đứt lìa, phần dưới mắt cá chân bị treo bởi cẳng chân. Cũng may thời tiết quá lạnh, vết thương được đông lạnh kịp thời, Lý Trúc Thiêm mới không vì mất máu quá nhiều mà chết, nhưng sắc mặt cũng trắng đến dọa người.
Bàn Tử vội vàng kêu lên: “Ai có nước, rót cho hắn chút Hồi Hồn Đan giữ mạng trước đã.”
Triệu Hâm cầm ấm nước qua rót thuốc cho Lý Trúc Thiêm, lại lấy ra kim sang dược thay hắn băng bó vết thương: “Người này đến tột cùng làm sao vậy? Bị thương nặng như vậy còn chưa tỉnh?”
Tạ Bán Quỷ hàm hồ nói: “Bị ác quỷ câu hồn, trước khi tìm được hồn phách về, cho dù là hắn còn sống cũng không tỉnh được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây