Trong bóng tối, Tạ Bán Quỷ nghe thấy tiếng vang nhỏ khi Cao Bàn Tử tháo túi vải dầu ra, liền thấp giọng nói: “Đừng hoảng hốt, cái gì cần tới còn chưa tới! Đừng nhìn gì cả, cũng đừng suy nghĩ gì, cứ để cho xe ngựa tự mình đi. Hiện tại không phải là thời điểm dùng tới bản lĩnh...”
Tạ Bán Quỷ dứt khoát ôm roi ngựa vào trong ngực, để tùy ý xe ngựa đi về phía trước.
Xe ngựa dường như vẫn đang tiến về phía trước trên quan đạo bằng phẳng, nhưng dưới bánh xe phát ra tiếng “ken két cọt kẹt”, tuyệt đối không phải là âm thanh do bánh xe nghiền ép trên đất bằng có thể phát ra. Thỉnh thoảng còn phát ra một tiếng “lốp bốp”, bắn ra vài giọt chất lỏng lạnh lẽo, cũng không biết rốt cuộc xe ngựa đã đè lên cái gì.
Không bao lâu sau, có tia sáng le lói xuất hiện trước mắt Cao Bàn Tử, giống như có người cầm đèn lồng chiếu lên mí mắt đang nhắm lại của hắn.
“Khách quan đến nghỉ chân một chút nhé!” Tiếng kêu khe khẽ như chim hoàng oanh từ trong sơn cốc bay ra, ngọt ngào đến tận xương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây