Để Chu Phàm ở nhà, không sợ hung thủ tìm tới cửa sao?
Quế Phượng mỉm cười nói:
- Đứa nhỏ này, mấy ngày ngươi tỉnh, cha ngươi và ta lén lút thương lượng, sợ hung thủ đó vẫn muốn hại ngươi, cố ý làm bộ như rời nhà đi làm việc đồng áng, thực tế lại một mực trốn trong chỗ tối lén lút nhìn ngươi, muốn dẫn hung thủ đó ra.
Mặt Chu Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ mấy ngày đó cảm giác có người nhìn trộm trong chỗ tối của hắn, không chỉ đến từ Âm Quỷ, còn đến từ phụ mẫu của mình, điều này hắn đúng là không ngờ tới, vậy xem ra khi hắn bị Âm Quỷ công kích, cha mẹ trở về đúng lúc đuổi Âm Quỷ đi cũng không phải chuyện ngẫu nhiên.
Lúc ấy hắn vẫn nghĩ lòng dạ cha mẹ hơi lớn.
Có điều Quế Phượng rất nhanh lại bất đắc dĩ nói:
- Có điều hai người chúng ta bởi vì quá coi trọng chuyện hung thủ, lơ là vấn đề Âm Quỷ sau khi ngươi bệnh nặng mới khỏi, cho nên khi Âm Quỷ tập kích của ngươi, chúng ta cũng chậm một bước.
Chu Phàm cười khổ nói:
- Cha mẹ, các ngươi làm vậy quá nguy hiểm, các ngươi vốn không nghĩ tới, nếu hung thủ đó là võ giả, các ngươi sẽ ra sao?
Chu Phàm vừa nói như vậy mới ý thức được lời này của mình không đúng.
Chu Nhất Mộc giải thích:
- Chúng ta chưa từng đắc tội với võ giả, nếu như là võ giả thì hắn việc gì phải giấu đầu lòi đuôi, trực tiếp thừa dịp đêm tối giết sạch một nhà chúng ta cũng là chuyện hết sức dễ dàng.
Giải thích của Chu Nhất Mộc chính là điều Chu Phàm hoàn toàn nghĩ đến.
Chu Phàm trầm ngâm, chuyện cha mẹ giấu giếm, hắn đã biết, nhưng bởi vậy cũng sinh ra quá nhiều bí ẩn.
Thứ nhất chính là hung thủ đó là ai?
Vì sao hắn muốn đánh mình thành như vậy, lại ném ở nơi rõ ràng như trước cửa?
Nếu hung thủ đó có liên quan tới Trương Hạc, hắn là người Trương Hạc gọi tới hoặc là chính là bản thân Trương Hạc, vậy ý đồ của bọn họ là gì? Đánh cho mình gần chết, lại cứu mình về, đây tuyệt đối không phải đùa giỡn.
Là vì gieo vào thứ gì đó ở trong cơ thể mình à?
Sẽ là thứ gì?
Chu Phàm suy nghĩ rất nhanh, mặt hắn bỗng nhiên run lên, là tự lành, khẳng định có liên quan tới năng lực tự lành.
Lúc trước hắn bị người áo đen đả thương hai lần, bất kể là vết thương do kiếm gây ra lần đầu tiên, hay là vết thương ở lưng lần thứ hai, đều có thể tự lành, lại kết hợp với xương đầu vỡ của hắn cũng tự lành, những điều này đều chứng minh hắn có năng lực tự lành.
Lúc trước Chu Phàm còn nghĩ loại năng lực tự lành của thân thể này là quy công ở Khôi Hà Không Gian, nhưng có lẽ hắn nghĩ sai rồi, loại năng lực này căn bản không liên quan gì tới Khôi Hà Không Gian cả.
Nhất là hắn vẫn xem nhẹ loại năng lực tự lành này, ngay cả sọ não vỡ cũng có thể khôi phục lại, đúng là quá cường hãn.
Có điều hắn cũng không thể đánh giá quá cao loại năng lực này, dẫu sao đời trước cũng chết rồi....
Nhưng vấn đề là loại năng lực tự lành là Trương Hạc thông qua phương pháp đặc thù nào đó trao cho mình ư?
Nếu là vậy, vì sao hắn muốn chọn mình?
Chu Phàm càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng lạnh toát, mưu đồ của Trương Hạc đối với hắn hơn xa tưởng tượng của hắn, khiến cho hắn hận không thể lập tức đi một đao giết chết Trương Hạc.
Nhưng hắn vẫn không thể làm như vậy, Trương Hạc khẳng định đã động tay chân gì đó trên thân thể này của hắn, nếu chưa làm rõ, đi tìm Trương Hạc, đến lúc đó thân thể xuất hiện vấn đề gì, vậy chẳng khác gì là chịu chết.
Chu Phàm nhíu mày trầm tư, hắn luôn cảm thấy mình bỏ sót chỗ nào đó, ví dụ như thiếu niên tuổi tác tương đương với hắn ở trong thôn cũng không tính là ít, vì sao lại là mình?
Là lựa chọn tùy cơ hay là có thâm ý khác?
Phu phụ Chu Nhất Mộc thấy Chu Phàm lâm vào suy nghĩ sâu xa, không lên tiếng quấy rầy, nhi tử từ sau chuyện đó, cả người cũng biến thành thông minh hơn, bọn họ chỉ im lặng chờ.
Chu Phàm không nghĩ ra lại dựa theo thói quen làm hình cảnh trước kia của mình, bắt đầu rà soát lại tất cả manh mối từ đầu, như vậy có thể khiến hắn nhìn thấy rõ bản chất của sự việc hơn.
Nếu nói hắn thật sự có chỗ nào đặc biệt, vậy cũng chỉ có thể là năng lực tự lành... Tự lành. . . Tự lành. . .
Hai mắt Chu Phàm bỗng nhiên thắt lại, hắn biết mình bỏ sót gì rồi, vì sao năng lực tự lành này phải là Trương Hạc trao cho mình, mà không phải mình trời sinh đã có.
Nếu là mình trời sinh đã có, vậy rất nhiều chuyện có thể giải thích được, cho dù có một số chỗ không thông, cũng không phải vấn đề lớn.
Chu Phàm lại cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy mình nghĩ không sai, năng lực tự lành có khả năng rất lớn là khả năng rất lớn trời sinh đã có, nếu muốn biết có phải hay không, vậy chỉ cần hỏi cha mẹ là biết.
Chu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía hai người Chu Nhất Mộc, nói:
- Cha mẹ, ta từ nhỏ đến lớn có chỗ nào dị thường không?
Sắc mặt Quế Phượng và Chu Nhất Mộc khẽ biến đổi, bọn họ cấp tốc nhìn nhau một cái, gương mặt cứng đờ của Chu Nhất Mộc trở nên khẩn trương, hắn nói:
- A Phàm, ngươi rốt cuộc là hỏi gì?
Chu Phàm nhìn sắc mặt của hai người bọn họ, trong lòng có chút ngạc nhiên, vì sao bọn họ lại khẩn trương như vậy?
Có điều Chu Phàm vẫn mở miệng nói:
- Ta là nói ta từ nhỏ đến lớn, khẳng định khó tránh khỏi sẽ từng bị thương, có một số thương thế có phải là khỏi rất nhanh không? Ừm, nhanh mà ta nói, là nhanh hơn người bình thường, ví dụ như ngủ một giấc dậy là không còn thương tích gì nữa ý.
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng nghe thấy Chu Phàm hỏi như vậy, cảm xúc của bọn họ cũng dịu đi.
Chu Phàm nhìn chằm chằm vào mặt họ, bọn họ dường như vẫn còn có việc gì đó giấu mình, có điều bọn họ không muốn nói, lại không liên quan tới việc này, vậy không cần phải hỏi, sau này cứ từ từ nghĩ cách hỏi, mấu chốt là biết rõ đời trước có phải từ nhỏ đã có loại năng lực tự động lành lại này không.
Chỉ cần không chạm đến cấm kỵ sâu trong lòng, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng đều an tâm nghiêm túc nghĩ vấn đề Chu Phàm hỏi.
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:
- Cái này thì ta không quá lưu ý, mẹ ngươi chiếu cố ngươi nhiều hơn một chút, Quế Phượng, ngươi biết không?
Quế Phượng nhíu mày nói:
- A Phàm, ta nghe ngươi nói như vậy, lúc nhỏ ngươi nghịch ngợm bị thương, ta nhớ rõ vết thương là khỏi nhanh hơn người thường, nhưng lại không khoa trương như ngươi nói, đạt tới loại trình độ ngủ một giấc là có thể khỏi hẳn.
- Ấn tượng sâu nhất của ta là nhớ có một lần ngươi bị gãy xương tay, cũng phải hơn một tháng mới có thể khỏi.
Chu Phàm hơi sửng sốt, không nhanh như vậy? Có điều thương gân động xương một trăm, hơn một tháng có thể khỏi, so với người thường đã là rất nhanh rồi, nhưng lại quả thật không nhanh như hắn nghĩ.
Có điều Chu Phàm rất nhanh lại nghĩ tới, đây rất có thể là do khi đó tuổi hắn còn nhỏ, năng lực chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Câu trả lời của mẹ đã biểu lộ mình quả thật có năng lực cấp tốc khỏi bệnh như vậy, phỏng đoán lúc trước là sai, năng lực của hắn không phải là Trương Hạc trao cho.
Hắn biết ý đồ của Trương Hạc, mục đích chân chính của Trương Hạc là năng lực cấp tốc lành bệnh đó của mình.
Như vậy, rất nhiều chuyện đều rõ ràng sáng tỏ rồi.
Cái gọi là chữa bệnh của Trương Hạc cho hắn, sợ rằng Trương Hạc làm cũng không nhiều, thân thể hắn gần chết cũng có thể khôi phục lại, cái dựa vào hoàn toàn là bản thân hắn.
Chu Phàm cấp tốc suy tư, hiện tại ưu thế lớn nhất của hắn là có lẽ Trương Hạc vẫn chưa biết mình đã biết nhiều chuyện của hắn như vậy.
Nhưng vẫn còn một vấn đề, thân thể hắn vẫn tồn tại tai hoạ ngầm, khi Trương Hạc chữa bệnh cho hắn, rất có thể đã để lại thứ gì đó trong cơ thể hắn, nếu không thật sự không nói thông được chuyện người áo đen có thể ở trong rừng cây tìm được hắn.