- Ta có chút không thể tin được, bảo mẹ ngươi thử, quả nhiên ngươi thật sự có khí tức rất yếu ớt, ta lại nhìn nhìn vết thương ở ót của ngươi, kết quả phát hiện vết thương ở ót ngươi đã khép lại, chỉ còn lại một vết máu dài.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên, vết thương như vậy cũng có thể khép lại?
- Hai người chúng ta lúc ấy cao hứng vừa khóc lại cười, nhưng lại lập tức nhớ tới, không thể quá lớn tiếng, rời khỏi phòng ngươi, đến đại sảnh bắt đầu bình phục cảm xúc, mẹ ngươi nhắc nhở ta, bảo ta lập tức mời Trương Hạc đến xem tình huống của ngươi.
- Ta lập tức ra ngoài, chưa đi được bao xa thì đụng phải Trương Hạc đang đi tới, hắn nói hắn là tới khám cho ngươi.
Lúc này Chu Phàm mới ngắt lời hỏi:
- Ngươi có lưu ý đến, Trương Hạc lúc ấy và tối hôm qua ăn mặc có chỗ nào khác nhau không?
Chu Nhất Mộc suy nghĩ một lúc vẫn lắc đầu nói:
- Điểm này ta không lưu ý, thời gian quá lâu rồi, ta ngay cả hắn mặc quần áo gì cũng quên, chỉ nhớ hắn là mang theo hòm thuốc.
Chu Phàm trầm ngâm, thế giới này nguyên thủy đơn sơ, cho dù mấy ngày không tắm rửa cũng không phải chuyện kỳ quái gì, không cần quá truy cứu loại chuyện này, hắn lại nói:
- Cha, ngươi có chú ý thấy hắn có chỗ đặc thù nào không.
Chu Nhất Mộc nói:
- Không, hắn thấy ta chỉ là hỏi tình huống của ngươi thế nào, hắn vừa nghe nói ngươi tỉnh rồi, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, cùng ta chạy lại nhà, ta cảm thấy thế này cũng không tính là không bình thường, một đại phu nghe thấy người bệnh tỉnh lại, vui vẻ cũng là chuyện rất bình thường.
Chu Phàm lắc đầu, hắn không công nhận cách nói này của Chu Nhất Mộc, nếu là đại phu bình thường có thể sẽ như vậy, nhưng Trương Hạc không có hảo ý đối với hắn, nụ cười đó có rất nhiều chỗ đáng để đào sâu nghiên cứu, có điều Chu Phàm không nhiều lời, mà là tiếp tục nghe.
- Trương Hạc đến nhà chúng ta, hắn ngay lập tức xem ngươi, thay bắt mạch cho ngươi một chút, vẻ mặt kích động kêu thần kỳ, thật sự quá thần kỳ.
- Lúc ấy hắn kích động lắm à?
Sắc mặt Chu Phàm khẽ động hỏi.
Chu Nhất Mộc nói:
- Rất kích động, còn thiếu mỗi khoa chân múa tay, chúng ta gọi hắn vài tiếng, hắn mới bình tĩnh lại cười nói chúc mừng chúng ta, ngươi được cứu lại rồi.
Trong lòng Chu Phàm lạnh toát, Trương Hạc này kích động tới ngay cả cảm xúc cũng không thể che giấu, vậy chứng tỏ mục đích của hắn đã đạt được, vậy lúc đó là mục đích gì?
Chu Nhất Mộc tạm dừng một chút thấy Chu Phàm không hỏi nữa, hắn lại nói:
- Ta và mẹ ngươi cũng rất cao hứng, liên tục nói lời cảm tạ với Trương Hạc, ta còn đưa bảo vật trong nhà truyền lại cho hắn làm chẩn kim, nếu không kiện bảo vật đó nên là lưu lại cho ngươi mang tới đội tuần tra dùng để giữ mạng mới đúng.
- Có điều hắn đã cứu được mạng của ngươi, chúng ta cũng chỉ có thể cám ơn hắn như vậy.
- Bảo vật gì?
Chu Phàm cắn răng nói, nếu Trương Hạc thật sự thành tâm thành ý chữa bệnh cho hắn, vậy bảo vật gia truyền đưa thì đưa, nhưng Trương Hạc này rắp tâm bất lương, bảo vật chính là tặng không.
Chu Nhất Mộc cười khổ nói:
- Là một kiện ngọc bội, ngọc bội đó là tổ tiên của Chu gia lưu lại, nếu quái quyệt tiếp cận, nó sẽ phát ra nhiệt lượng nhắc nhở người đeo, năng lực không khác lắm với Lão Huynh ta mua cho ngươi.
- Lúc trước khi có huyền tệ, ta cũng cân nhắc có nên dùng huyền tệ mua lại không, nhưng nghĩ đồ tặng ra rồi lại mua về thì có chút không ổn, thế là không nghĩ nữa.
Chu Phàm không rối rắm ở chuyện kiện ngọc bội đó, hắn hỏi:
- Sau khi hắn nhận lấy ngọc bội, lại làm gì ta, và nói những gì?
Chu Nhất Mộc nói:
- Lúc ban đầu Trương Hạc bất kể là như thế nào cũng không chịu nhận, từ chối mấy lần mới nhận lấy, sau đó còn nói thương thế của ngươi không cần kê thuốc, dạy chúng ta chiếu cố ngươi như thế nào.
- Chúng ta hỏi chừng nào thì ngươi tỉnh lại? Hắn nói không biết được, nói ngươi đã cứu về được rồi, nhưng có thể tỉnh lại hay không vẫn là một ẩn số, có điều xác suất tỉnh lại rất lớn.
- Trước khi hắn rời đi lại dặn dò chúng ta, nói chuyện hắn cứu ngươi không thể truyền loạn, ngay cả bệnh của ngươi cũng đừng nói quá nghiêm trọng, để tránh chuốc lấy phiền phức. Ta và mẹ ngươi cảm kích Trương Hạc, cảm thấy hắn khẳng định là dùng biện pháp rất đặc thù mới cứu được ngươi.
- Hắn đã nói như vậy, chúng ta cũng đáp ứng, đoạn thời gian này ta và mẹ ngươi thay phiên ở nhà chiếu cố ngươi, Trương Hạc cũng thỉnh thoảng lại tới, cho tới lúc ngươi lần đầu tiên tỉnh lại, chúng ta mới yên tâm, có điều lần đầu tiên khi ngươi tỉnh lại vẫn rất yếu ớt, không bao lâu lại ngủ, chúng ta lại mời Trương Hạc tới xem bệnh cho ngươi.
Trong lòng Chu Phàm lạnh toát, lần đầu tiên hắn tỉnh lại chỉ lặng lẽ mở mắt, ngay cả mặt cha mẹ cũng không thấy rõ, hắn đương nhiên không biết Trương Hạc đã tới, hắn hỏi:
- Sau khi ta tỉnh lại, Trương Hạc đã tới bao nhiêu lần?
Chu Nhất Mộc nhớ lại một chút nói:
- Ba lần, lần đầu tiên là ngày ngươi lần đầu tỉnh lại, hắn tới xem thử rồi cười nói chúc mừng ngươi đã không còn trở ngại gì, lại nói với chúng ta, nên giúp ngươi khang phục thế nào, hắn vẫn chưa kê thuốc cho ngươi, lần thứ hai và lần thứ ba đều là đến khi ngươi đang ngủ.
- Lần thứ hai ta không có quá nhiều ấn tượng, ở lần thứ ba, ta và mẹ ngươi biết ngươi đã không còn ký ức trước kia, liền nói chuyện này với hắn.
Sắc mặt Chu Phàm lại trở nên căng thẳng nói:
- Hắn nói thế nào.
- Sau khi nghe thấy ngươi mất trí nhớ, biểu cảm của hắn có chút kỳ quái, suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu nói đầu ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, mất trí nhớ là chuyện bình thường, không biến thành ngu ngốc đã tốt lắm rồi, ta và mẹ ngươi nghĩ thấy Trương Hạc nói cũng đúng, nên cũng không rối rắm việc này nữa.
Sắc mặt Chu Phàm nghiêm lại, nếu lúc ấy Trương Hạc không làm bộ, cái gọi là mất trí nhớ của mình cũng nằm ngoài ý liệu của Trương Hạc, từ trong tin tức để lộ ra là Trương Hạc không sợ hắn không mất ức, vậy khi đời trước chết, nhìn thấy không phải là Trương Hạc, lại hoặc là nói chính xác hơn là hắn không nhìn thấy mặt Trương Hạc.
Hung thủ có khả năng che mặt hoặc là có một thân phận khác, có lẽ là người áo đen.
Chu Phàm nghĩ đến đây nói:
- Ta vẫn không rõ, hắn bảo các ngươi đừng truyền việc này ra bên ngoài, vì sao các ngươi lại ngay cả ta cũng phải giấu?
Chu Phàm hỏi như vậy, kỳ thật trong lòng hắn đã có suy đoán nhất định, hỏi ra chỉ là để chứng thực.
Quế Phượng tiếp lời:
- Hắn nói ngươi đã mất trí nhớ, kỳ thật cũng không phải chuyện xấu, việc này tốt nhất ngay cả ngươi cũng đừng nói, bằng không khi ngươi biết đầu bị đánh thành như vậy, sẽ chỉ khiến ngươi sợ tới mức hồn phi phách tán, lần này mà lại xảy ra chuyện, vậy ngay cả hắn cũng không làm gì được.
Chu Nhất Mộc cũng gật đầu nói:
- Chúng ta nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy, hơn nữa rất có lý, chúng ta quyết định giấu ngươi, đồng thời cũng lấy cớ với bên ngoài nói đó là ngã bị thương.
Chu Phàm thầm nghĩ quả nhiên là vậy, Trương Hạc dùng lý do như vậy, chẳng trách cha mẹ sống chết cũng phải giấu hắn.
Chu Phàm bỗng nhiên nói:
- Trong mấy ngày ta khôi phục ý thức, các ngươi rời nhà đi làm việc đồng áng, để lại ta một mình ở nhà, cũng không sợ hung thủ đó đột nhiên tìm tới cửa à?