Chu Phàm lại hỏi:
- Khi ngươi ôm lấy ta, khi đó ngươi có kiểm tra ta còn... thở hay không?
Chu Nhất Mộc trầm mặc không trả lời.
Vẻ mặt Chu Phàm nghiêm túc, nói:
- Cha, làm ơn nói hết cho ta biết đi, ta sẽ không sợ, cái này đối với ta mà nói là rất quan trọng.
Quế Phượng đang khóc thút thít, nàng không dám nói, lại hoặc là nói không nên lời.
- Đã không còn rồi, khi ta đặt ngươi lên giường, sắc mặt của ngươi trắng bệch, hô hấp đã đoạn tuyệt.
Chu Nhất Mộc thở dài nói.
- Hô hấp đã đoạn tuyệt à...
Chu Phàm hơi cúi đầu, hắn không quá bất ngờ đối với đáp án này, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi dâng lên một tia sợ hãi, xương não sau vỡ, sinh cơ đoạn tuyệt, thân thể là làm thế nào mà khôi phục lại được?
- Vậy trừ những cái này, lúc ấy có chuyện gì để lại ấn tượng đặc biệt sâu sắc cho ngươi không? Bất kể là ở trên người ta hay là chung quanh đều được.
Chu Phàm lại ngẩng đầu hỏi.
- Chuyện đặc biệt sâu sắc à?
Chu Nhất Mộc trầm ngâm nhớ lại,
- Lúc ấy trong lòng rất lúng túng, quá nhiều thứ thì đó không thể nhớ kỹ, nếu nói khiến ta đặc biệt để ý thì mặt ngươi có chút vặn vẹo đờ đẫn, ngươi dường như đang sợ hãi gì đó.
Trong lòng Chu Phàm hơi sửng sốt, cái này gọi là mặt ký ức trước khi chết, kiếp trước khi làm hình cảnh có không ít người chết vì bị giết sẽ bởi vì trước khi chết nhìn thấy một số chuyện đặc biệt mà gương mặt vặn vẹo, nguyên nhân khiến loại mặt ký ức này xuất hiện có rất nhiều, có khi là bởi vì bị hung thủ uy hiếp, có khi là bởi vì nhìn thấy mặt hung thủ, người chết nhận ra hung thủ, vân vân.
Bất kể là như thế nào, tin tức vô cùng xác thực mà mặt hồi ức trước khi chết để lộ ra là: khi người chết không phải tử vong đột nhiên, hắn trước khi chết biết mình sẽ chết, cho nên vì sợ hãi mà mặt sẽ co rúm lại.
Cái này theo Chu Phàm là có chút không tầm thường, đời trước bị đánh vỡ xương não sau mà chết, theo lẽ thường mà nói đời trước là sẽ không nhìn thấy hung thủ, đồng thời vẫn chưa biết nguy hiểm hàng lâm, mà là chết đột ngột mới đúng, biến hóa của khuôn mặt sẽ không lớn như vậy mới đúng.
Nếu không phải chết đột ngột, vậy tình huống có thể là nhiều hơn, thí dụ như đối phương không phải một phát đập chết đời trước, mà đập rất nhiều lần mới chết được, lại có lẽ khi đối phương giết đời trước, không biết xuất phát từ ý đồ gì mà cố ý để đời trước biết mình sẽ chết?
Chu Phàm nghĩ đến đây liền mở miệng hỏi:
- Vậy trên người ta trừ cái lỗ ở đầu ra, còn có vết thương khác không?
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:
- Lúc ấy ngươi chảy máu rất nhiều, nhưng chỉ có một vết thương đó.
Chu Phàm gật đầu, nếu đối phương thực sự đập rất nhiều lần, nếu không phải chính xác đập vào cùng một chỗ, tuyệt đối sẽ không chỉ có một vết thương, chỉ có thể là người đó cố ý để đời trước biết, là vì muốn ngược đãi đời trước trên tinh thần à?
Chu Phàm lại liên tục hỏi mấy vấn đề, đáng tiếc là tin tức có thể có được rất ít, chỉ có thể phỏng đoán thời gian đời trước chết trước khi được phát hiện là rất ngắn, thân thể cũng không có quá nhiều dấu vết di chuyển, nhưng không thể vì vậy mà khẳng định đời trước chính là bị tập kích ở trước cửa.
Hung thủ có khả năng đã xóa đi dấu vết di chuyển, về phần khi đời trước ngã xuống là lưng chạm đất hay là chính diện chạm đất, đều không phải là chuyện kỳ quái gì, hung thủ đó hoàn toàn có thể lật lại thân thể của đời trước.
Chu Phàm nhìn về phía Chu Nhất Mộc nói:
- Nhà chúng ta có cừu nhân nào mà hận tới mức muốn giết ta không?
Trước mắt vẫn không thể xác nhận chính là Trương Hạc làm, cho nên Chu Phàm mới hỏi như vậy.
Chu Nhất Mộc trầm mặc một chút, lắc đầu nói:
- Không, ta và mẹ ngươi không có cừu gia gì cả, chúng ta đại đa số thời gian đều ở trong thôn, trong thôn cũng không có người nhà ai lại sẽ hận chúng ta đến mức tàn nhẫn phải giết chết ngươi, kỳ thật vấn đề ngươi nghĩ tới, ta cũng đã nghĩ rất lâu rồi, rốt cuộc là ai muốn giết ngươi, nhưng vấn đề là nhà chúng ta thật sự không có cừu nhân, ta cũng không nghĩ ra là ai làm.
Quế Phượng cũng nói theo:
- Những gì Nhất Mộc nói đều là thật, chúng ta không kết thù lớn với ai cả.
Chu Phàm hơi nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy cha mẹ vẫn đang che giấu gì đó, đương nhiên đây có thể là ảo giác, vào lúc thế này, bọn họ chắc sẽ không giấu giếm gì mình mới đúng.
Chu Phàm cảm thấy không còn gì muốn hỏi về tình huống đời trước, sắc mặt hắn nghiêm túc nói:
- Cha, những gì ngươi nói tiếp theo đều rất quan trọng, ta hi vọng ngươi tận lực nói chi tiết một chút, khi ngươi đi tìm Trương Hạc, là tình trạng gì?
Chu Nhất Mộc lại hút thuốc, nghiêm túc nhớ lại, nói:
- Lúc ấy ta xông vào y quán của hắn, hắn đang cúi đầu sửa sang lại dược thảo.
- Trong phòng còn có người khác không? Ngươi còn nhớ vẻ mặt của hắn lúc đó không?
Chu Phàm hỏi.
- Không, chỉ có một mình hắn ở nhà, về phần vẻ mặt của hắn, lúc ấy trời sắp tối rồi, ta không nhìn rõ.
Chu Nhất Mộc trả lời.
Chu Phàm nhạy bén nói:
- Ngươi nói trời sắp tối, ngươi không nhìn rõ, trong y quán không đốt đèn à?
Chu Nhất Mộc sững sờ:
- Ta không nhớ rõ lắm, nhưng chắc không.
Không đốt đèn, ở trong hoàn cảnh tăm tối như vậy sửa sang lại dược thảo gì chứ? Đèn cũng không phải là thứ đắt đỏ không dùng nổi, Trương Hạc sẽ không tiết kiệm đến mức này.
Ánh mắt Chu Phàm trở nên lạnh lùng, Trương Hạc này quả nhiên có vấn đề, mình bị thương nói không chừng có liên quan tới hắn, hắn đang ở y quán chờ cha mình tới cửa xin giúp đỡ!
- Ta gọi hắn, hắn ngẩng đầu hỏi ta có chuyện gì, ta nói con ta bị thương, bảo hắn mau đi theo ta, sau đó hắn vội vàng cầm lấy hòm thuốc đi theo ta...
- Ngươi nói ta bị thương, có nói rõ là bị thương thế nào không?
Chu Phàm cắt ngang kể lại của Chu Nhất Mộc, hỏi.
Chu Nhất Mộc cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lúc ấy quá gấp, chắc ta không nói là ngươi bị thương thế nào, chỉ nói ngươi bị thương rất nghiêm trọng.
Chu Phàm nói:
- Trương Hạc cũng không hỏi à?
- Không.
Chu Nhất Mộc trả lời.
Chu Phàm nói:
- Hòm thuốc của hắn là đã chuẩn bị trước rồi à? Hắn có xem đồ bên trong hòm thuốc không?
Sắc mặt Chu Phàm càng lúc càng lạnh lùng, y sư bình thường chuẩn bị trước hòm thuốc để ra ngoài khám gấp là không có gì kỳ quái, nhưng một y sư ngay cả hỏi bị thương thế nào cũng không hỏi, hòm thuốc của mình cũng không nhìn xem đã đủ thuốc hay chưa, hai điểm này kết hợp lại, lộ ra rất quái dị, chuyện Trương Hạc biết hắn bị thương cơ bản đã có thể xác nhận
Chu Phàm không hỏi nữa, Chu Nhất Mộc tiếp tục nói:
- Trên đường đi ta nói với hắn đầu ngươi bị vỡ, hắn lộ ra vẻ giật mình, bảo ta đi nhanh một chút, chúng ta vội vã đi đường, không nói gì, sau đó thì tới nhà rồi.
-Tới nhà, mẹ ngươi đang hốt hoảng dùng khăn mặt lau máu từ tóc chảy xuống mặt ngươi, nước ấm trong chậu đã đỏ lòm, Trương Hạc bước nhanh đến trước giường, hắn giơ ngọn đèn nhìn một cái, liền biến sắc hô:
- Sao lại nghiêm trọng như vậy?
Ta nói:
- Trương đại phu, ngươi mau cứu A Phàm đi, bất kể ngươi muốn gì chúng ta cũng đưa cho ngươi.
- Mẹ ngươi cũng cầu xin Trương Hạc, còn quỳ xuống dập đầu với hắn, Trương Hạc không nói gì, hắn đầu tiên cầm tay ngươi lên bắt mạch, lại dí sát vào kiểm tra nơi khác trên thân thể ngươi, hắn lắc đầu nói:
- Nhất Mộc, chỉ sợ là không cứu được rồi.