Muốn giết Trương Hạc?
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, Quế Phượng còn đứng lên lo lắng nói:
- A Phàm, Trương đại phu là người tốt, ngươi đừng xằng bậy, việc này thật sự không có liên quan gì tới Trương đại phu cả, chính là hắn đã cứu mạng ngươi.
Mày Chu Nhất Mộc nhíu lại thành một đoàn hỏi:
- Vì sao ngươi muốn giết Trương Hạc?
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nói:
- Bởi vì hắn muốn giết ta, hắn đã thất bại hai lần, lúc này chắc hắn đang chuẩn bị trù tính giết ta lần thứ ba, chỉ là hắn chưa chuẩn bị xong, lại hoặc là nói hắn đã chuẩn bị xong, nhưng lại đang kiêng kị gì đó cho nên không động thủ, ta muốn giết hắn trước khi hắn động thủ.
- Chuyện như vậy ta vốn không nên nói với các ngươi, để khiến các ngươi lo lắng thấp thỏm, nhưng vết thương của ta, các ngươi và hắn đều tồn tại quan hệ, cái này thật sự không vòng qua các ngươi được.
Trên mặt Quế Phượng lộ ra vẻ hoang mang, nàng không muốn tin là thật, nhưng lời này xuất phát từ miệng của con trai của nàng, lại khiến nàng không thể không tin.
Chu Nhất Mộc cảm thấy có chút hoang đường, sắc mặt hắn nghiêm túc nói:
- A Phàm, ngươi nói cho ta biết, Trương Hạc muốn giết ngươi là chuyện ngươi đã chứng minh được rồi à? Liệu ngươi có thể tính sai không?
Chu Phàm nói:
- Không sai.
Trong lòng Chu Phàm đã khẳng định, nếu không hắn sẽ không nói ra.
Quế Phượng lúng túng nói:
- Nhưng Trương... Trương Hạc hắn vì sao lại muốn giết ngươi?
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Cái này thì ta không rõ lắm, cho nên ta muốn biết, các ngươi rốt cuộc giấu giếm gì, có lẽ đáp án chính là ở ngay trong sự thật mà các ngươi đang giấu giếm.
Chu Nhất Mộc nhìn về phía Quế Phượng, thương lượng:
- A Phàm đã nói như vậy, chúng ta nói chuyện này với hắn đi.
Quế Phượng đột nhiên nắm chặt song quyền, hai hàm răng run run nói:
- Không thể nói, nói là A Phàm sẽ chết...
Mắt Chu Phàm co rút lại, hắn có thể nhìn ra Quế Phượng không nói đối, hắn có chút không hiểu, những lời gì mà nói ra có thể khiến hắn nghe rồi sẽ mất mạng?
Chu Nhất Mộc trầm mặc một chút, nói:
- A Phàm chưa chắc sẽ chết, có lẽ Trương Hạc...
Chu Phàm bình tĩnh lại, nói tiếp:
- Trương Hạc khẳng định là đang dối gạt các ngươi, thế gian không có lời nói nào lại có thể khiến người ta nghe rồi sẽ chết.
Chu Phàm cuối cùng biết, thì ra Trương Hạc là đang dùng sinh tử của hắn để uy hiếp cha mẹ giữ bí mật đó không được cho hắn biết.
Quế Phượng có chút hoang mang lo sợ kiên trì nói:
- Có lẽ Trương Hạc là người xấu, nhưng ta. . . Ta cảm thấy lời hắn nói là có lý, nói ra vẫn quá nguy hiểm.
Chu Phàm trầm giọng nói:
- Mẹ, Trương Hạc đã muốn giết ta, những lời hắn bảo các ngươi là không thể tin được, những lời này nói không chừng chính là ẩn tàng tin tức muốn hại ta, các ngươi phải nói cho ta biết.
Đôi môi Quế Phượng run run, cuối cùng vẫn không nói gì, nàng đương nhiên nguyện ý lựa chọn tin nhi tử của mình, nhưng việc này đúng là quá nghiêm trọng, vạn nhất là thật, nàng sẽ phải thừa nhận hậu quả mất đi nhi tử.
Chu Nhất Mộc nói:
- A Phàm nói rất có lý, so với để A Phàm cứ đoán đi đoán lại như vậy, thậm chí phải đối mặt với Trương Hạc mà hắn không quen thuộc, chúng ta phải nói chuyện chúng ta biết cho hắn.
Quế Phượng đi đến trước người Chu Phàm, nàng dùng bàn tay thô ráp nắm lấy tay Chu Phàm, mắt nàng đầy hoảng sợ lo lắng, nước mắt đã rơi xuống vì sợ.
Chu Phàm vội vàng nhẹ giọng trấn an nàng, hắn cũng biết người mẹ này của hắn vốn chính là loại nông phụ truyền thống, rất nhát gan.
- A Phàm, ngươi đáp ứng mẹ ngươi, bất kể nghe thấy gì, ngàn vạn lần đừng sợ, cũng đừng nghĩ lung tung, ngươi đã không sao rồi, biết chưa?
Quế Phượng có chút nghẹn nói.
Chu Phàm gật đầu đáp ứng, cảm xúc của Quế Phượng không ổn định, hắn nhìn về phía Chu Nhất Mộc, hi vọng Chu Nhất Mộc nói với hắn chân tướng.
Chu Nhất Mộc lại hut một hơi thuốc, hắn nhìn khói bốc lên, trầm giọng nói:
- Ngày ngươi gặp chuyện không may, ta và mẹ ngươi ra ngoài làm việc đồng áng, ngươi vốn cũng sẽ cùng đi với chúng ta, nhưng mẹ ngươi nói ngươi mấy ngày trước giúp nhà làm việc đã quá mệt mỏi, ngày đó để ngươi đi chơi một ngày.
- Đều do ta, nếu không phải ta bảo A Phàm đi chơi...
Nước mắt Quế Phượng lại rơi xuống.
Chu Nhất Mộc nhíu mày nói:
- Đã nói rồi, việc này là không ai ngờ tới, sao có thể trách ngươi được?
Chu Phàm cũng an ủi:
- Mẹ, bất kể phát sinh gì, ta đều sẽ không trách ngươi, ngươi cũng đừng tự trách mình.
Chu Nhất Mộc tiếp tục nói:
- Bận rộn cả một ngày, hai người chúng ta trở về, lại thấy ngươi nằm trước cửa, gáy của ngươi toàn là máu, thuận theo mặt chảy xuống, mẹ ngươi nhìn thấy bộ dạng của ngươi thiếu chút nữa thì sợ tới ngất xỉu.
- Có điều lúc ấy ta cũng không để ý được nàng, chỉ ném cuốc di, đỡ ngươi dậy, ta nhìn thương thế sau đầu ngươi.
Chu Nhất Mộc nói tới đây tạm dừng một chút, hắn nhìn về phía Chu Phàm, hai mắt hiện lên vẻ kinh sợ:
- Xương não sau của ngươi rớt xuống một khối, não sau của ngươi có một cái lỗ to bằng nắm tay.
Chu Phàm biến sắc, cả người nổi da gà, Chu Nhất Mộc tận lực nói không đáng sợ, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được, đầu hắn giống như quả dừa, bị đập vỡ một khối, bên trong có lẽ có thể cả óc xen lẫn với máu.
Như vậy hắn làm sao mà sống sót được?
- A Phàm, đừng sợ, đừng sợ.
Quế Phượng thấy Chu Phàm trầm mặc, nàng vươn tay ra vuốt ve mặt Chu Phàm, run giọng nói.
Chu Phàm từ trong sợ hãi hồi thần, hắn lộ ra nụ cười gượng ép, nói:
- Ta không sợ, ta không phải không sao rồi à?
Quế Phượng thấy vậy mới thở hắt ra một hơi, tâm lý đang căng thẳng của nàng cũng trầm tĩnh lại.
Xương não sau bị đánh nổ, đừng nói là thế giới này, cho dù là kiếp trước, chỉ sợ cũng khó có thể cứu sống, lại hoặc là nói đời trước chính là chết chính là như vậy, nhưng cho dù đời trước chết, Chu Phàm cũng không cho rằng ở dưới trạng thái như vậy, hắn vẫn cho trùng sinh vào trong thân thể này.
Chu Phàm cố nén không chạm vào cái đầu đã mọc tóc, hắn nhìn Chu Nhất Mộc nói:
- Cha, về sau thế nào?
Chu Nhất Mộc thấy cảm xúc của Chu Phàm ổn định như vậy, hắn thở phào nói:
- Lúc ấy ta sợ quá, mẹ ngươi cũng sợ tới mức đi cũng run rẩy, căn bản không đi được, ta thầm nghĩ trong lòng, bất kể là như thế nào cũng phải cứu ngươi, bắt bản thân phải bảo trì bình tĩnh, ta sợ trong đầu ngươi có thứ gì đó chảy ra, vội vàng lật ngươi lại, bế ngươi vào trong nhà.
- Ta dùng gối đỡ trán ngươi, sau khi đặt ngươi lên giường, ta quay lại cạnh khung cửa nhặt khối xương sợ rơi xuống của ngươi, đặt bên giường.
- Ta đi ra ngoài, mẹ ngươi vẫn ở cạnh cửa không ngừng rơi nước mắt, lúc ấy ta quýnh lên, lắc lắc vai nàng, bảo nàng đừng loạn trận cước, ta đi mời Trương đại phu.
- Nói xong ta không để ý tới nàng, lao ra đi tìm Trương đại phu.
- Cha, trước khi nói tiếp, ta có vấn đề muốn hỏi.
Chu Phàm ngắt lời.
- Ừm ngươi hỏi đi.
Chu Nhất Mộc nhớ lại chuyện ngày đó, hai tay của hắn cũng có chút run rẩy, đoạn thời gian này nhớ tới tình hình ngày đó, hắn vẫn cảm thấy sợ.
Chu Phàm hít một hơi thật sâu nói:
- Khi ngươi và mẹ trở về, chính là trước khi phát hiện ta bị thương, các ngươi có thấy người lạ nào ở phụ cận không?
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:
- Không, ở trên đường chúng ta chỉ thấy mấy thôn dân.
Chu Phàm nhíu mày suy tư, con đường trước cửa nhà hắn ban ngày còn có người đi qua, lúc chạng vạng cũng rất ít người đi đường này, huống hồ khi đó trời gần tối, hắn ngã xuống đất, nếu không phải chú ý nhìn tới, cũng chưa chắc đã có thể phát hiện hắn đang bị thương.