Viêm Dương Khí dùng ba viên Viêm Dương Đan làm vật dẫn, cung cấp lực lượng có thể vẽ ra Viêm Dương Văn trong cơ thể cho Chu Phàm, Viêm Dương Văn sau khi khắc thành trong cơ thể, hai tay của hắn sẽ có thêm hai Câu Ngọc Phù Văn, hỏa tinh Viêm Dương Văn nạp vào thông qua Câu Ngọc Phù Văn ở lòng bàn tay phóng thích ra.
Thông thường tu luyện dựa vào hỏa tinh Viêm Dương Văn nạp vào trong cơ thể để tích trữ tinh luyện, từ đó bổ sung hỏa diễm và gia tăng uy lực của hỏa diễm, Viêm Dương Phù Văn đó còn cho bảo hộ thân thể của hắn không bị hỏa diễm ăn mòn.
Võ kỹ như vậy đã vượt xa tưởng tượng của Chu Phàm, điều duy nhất khiến Chu Phàm cảm thấy tiếc nuối là, Viêm Dương Khí này bởi vì số lượng quá ít, chỉ có thể miễn cưỡng làm công cụ để công kích, lại không thể phủ kín toàn thân hắn để ngăn địch, nếu có thể ngăn địch, trong chiến đấu có thể mang tới tác dụng lớn hơn.
Có điều thế này đã rất không tồi rồi, nhất là Viêm Dương Khí có thể sử dụng chồng với phù lục như Tiểu Diễm Phù.
Có thể sử dụng chồng nhau mới là quan trọng nhất, có Viêm Dương Khí uy lực sát thương của hắn đối với kẻ địch sẽ gia tăng rất lớn.
Viêm Dương Khí đã nhập môn, có một số việc cần phải bắt đầu làm.
Chu Phàm cân nhắc một lúc, mới kết thúc tu luyện về nhà.
Sau khi đi vào đi vào giấc mộng, Chu Phàm xuất hiện ở Khôi Hà Không Gian, trên thuyền không có thân ảnh của Vụ, hắn thử gọi mấy tiếng, Vụ vẫn không xuất hiện.
Chu Phàm chỉ có thể thở dài coi như không có gì, hắn vốn đang nghĩ hôm nay giết được một Huyết Du, hắn có bốn con sâu xám, cũng chính là hai mồi câu, hắn còn cân nhắc tối nay câu cá để tăng cường thực lực của mình một chút.
Xem ra không phải hắn gọi Vụ, Vụ sẽ xuất hiện, hắn phải rút ra bài học tính toán cả nhân tố Vụ sẽ không xuất hiện này vào, để mưu đồ chuyện câu cá, bằng không khi muốn câu cá lại không tìm thấy người, vậy có chút phiền phức.
Chu Phàm thu liễm những tâm tư này, võ công cần hấp thu năng lượng như Viêm Dương Khí và Hổ Hình Thập Nhị Thức là không dám tu luyện ở Khôi Hà Không Gian, Chu Phàm chỉ có thể tiếp tục rèn luyện Truy Phong Thế và đao thuật cơ bản của mình.
Đợi cho tới giờ, Chu Phàm tự động thoát ly Khôi Hà Không Gian.
- Cha mẹ, đêm nay sau khi tan trực, ta có một số việc muốn thương lượng với các ngươi, các ngươi cũng về sớm một chút,
Khi ăn sáng, Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút mở miệng nói.
- Chuyện gì thế?
Quế Phượng nghi hoặc hỏi.
Chu Phàm chỉ nói thời gian không kịp, buổi tối rồi nói, cầm vật phẩm đi tuần tra, dẫn theo Lão Huynh rời nhà.
Chu Phàm sớm đã nghĩ kỹ rồi, có một số việc đã đến lúc phải nói thẳng thắn với cha mẹ.
Ban ngày tuần tra không có đại sự gì phát sinh, một ngày bình yên vô sự trôi qua.
Sau khi tan trực, Chu Phàm sớm về tới nhà.
Lúc ăn cơm chiều, Quế Phượng lại truy hỏi Chu Phàm rốt cuộc muốn nói gì với bọn họ, Chu Nhất Mộc cũng tò mò nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm chỉ thoái thác nói ăn cơm trước đã cơm nước xong hết việc hắn sẽ nói với bọn họ.
Thấy biểu hiện của Chu Phàm long trọng như vậy, trong lòng Chu Nhất Mộc và Quế Phượng cũng có chút khẩn trương, người một nhà vội vàng cơm nước xong, Chu Phàm đi giúp Quế Phượng thu dọn bát đũa, bọn họ mới về tới tiểu sảnh trong phòng.
Trong phòng chỉ có một chén ngọn đèn, bấc đèn thấm dầu trơn tỏa ra ánh sáng tăm tối.
Chu Nhất Mộc cầm ấm thuốc lào sắt, đang hút thuốc.
Chu Phàm đóng cửa gỗ lại, hắn kéo ghế gỗ ngồi xuống.
Quế Phượng tay bên cạnh hai tay đặt trên đầu gối, nàng nhìn nhi tử càng lúc càng chín chắn trầm ổn của mình, ở trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì?
Lão cẩu ngồi ở trong góc, nhìn cả nhà Chu Phàm, rất nhanh lại nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Sắc mặt Chu Phàm ngưng trọng, hắn nhìn nhìn Quế Phượng, lại nhìn nhìn Chu Nhất Mộc, nói khẽ:
- Cha mẹ, ta muốn nói chuyện lần trước ta ngã bị thương.
Mắt Chu Nhất Mộc và Quế Phượng hơi rung rung, bọn họ sớm đã có suy đoán, không ngờ Chu Phàm đúng là muốn nói về việc này với bọn họ.
Trong phòng trầm mặc một lúc, Quế Phượng gấp giọng nói:
- A Phàm, có phải ngươi nhớ được gì không?
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Không, không nhớ gì cả.
Quế Phượng lại quan tâm nói:
- A Phàm, có phải ngươi cảm thấy đầu không thoải mái không?
- Không phải.
Chu Phàm lại lắc đầu
- Mẹ, thân thể ta rất tốt, ta chỉ là muốn biết, ta ngã bị thương cụ thể là thế nào? Mỗi lần hỏi các ngươi đều ấp úng.
Quế Phượng và Chu Nhất Mộc nhìn nhau một cái, vẫn là Quế Phượng nói:
- Có gì đâu? Chỉ là ngươi ngã bị thương, chúng ta tìm đại phu tới trị liệu cho ngươi, sau đó ngươi khỏe lại, chỉ thế thôi, cho nên không có gì để nói cả.
Chu Phàm cười khổ:
- Mẹ, ngươi nói cho ta biết, ta là ngã bị thương ở đâu? Vì sao một người ngã bị thương, phải ở nhà tĩnh dưỡng cả nửa tháng?
Quế Phượng hơi sửng sốt nói:
- Ngươi là tự ngã ở trước cửa, ngã rất nghiêm trọng, đương nhiên phải ở nhà dưỡng bệnh nửa tháng, có điều ngươi một mực không tỉnh, ngươi là làm thế nào mà biết mình nằm nửa tháng?
Điểm này Quế Phượng chưa từng nói với Chu Phàm.
Chu Phàm nói:
- Sầu Hầu nói cho ta biết, mẹ, ta ngã hôn mê bất tỉnh, nằm nửa tháng, vì sao các ngươi lại muốn ngăn cản Sầu Hầu và Tiểu Liễu đến thăm ta?
Khi vừa tỉnh, Chu Phàm bởi vì nguyên nhân đầu trọc, hắn vốn cho rằng mình chỉ hôn mê hai ba ngày, về sau hỏi Sầu Hầu, mới biết tình hình thực tế không phải như vậy, về phần tóc hắn vì sao một mực không mọc ra, vậy chỉ có thể là cha mẹ muốn quan sát thương thế của hắn, một mực không ngừng cạo tóc cho hắn.
Quế Phượng nhíu mày nói:
- Sinh bệnh cũng không phải chuyện tốt gì, lúc ấy ngươi lại chưa tỉnh, cho nên không muốn để bọn họ tiến vào quấy rầy ngươi.
Chu Phàm thở dài nói:
- Mẹ, ngươi đang lừa ta.
Sắc mặt Quế Phượng khẽ biến, nàng lắc đầu nói:
- A Phàm, ta không lừa ngươi.
Chu Phàm đã chuẩn bị rất lâu cho lúc này, hắn sẽ không để Quế Phượng cho qua như vậy, trước tiên nhìn Chu Nhất Mộc vẫn bảo trì trầm mặc, hắn chậm rãi nói:
- Ta biết ta không phải ngã bị thương, bất kể cân nhắc từ góc độ nào, đây đều là chuyện không thích hợp, có phải Trương Hạc bảo các ngươi giấu ta không?
Quế Phượng có chút lo lắng nói:
- Đứa nhỏ này, việc này thì có liên quan gì tới Trương đại phu? Ngươi đừng nghĩ lung tung, ngươi chính là ngã bị thương.
- Hắn uy hiếp các ngươi à?
Chu Phàm nhíu mày lạnh lùng ngắt lời,
- Có thể uy hiếp khiến các ngươi khuất phục cũng chỉ có vì đứa con trai ta đây, hắn là dùng ta để uy hiếp các ngươi, đúng không?
Quế Phượng nói:
- A Phàm, vì sao ngươi lại nghĩ Trương đại phu như vậy, hắn không uy hiếp chúng ta, ngươi thật sự đừng nghĩ nhiều, tối nay không phải ngươi còn đi luyện võ à? Mau đi luyện võ đi.
- Có lẽ ở trong lòng các ngươi không tính là uy hiếp, nhưng hắn khẳng định đã nói gì đó, khiến các ngươi không dám nói thật cho ta biết.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút lại nhìn Quế Phượng nói.
Quế Phượng không nói nữa, vẻ mặt nàng lo lắng nhìn về phía trượng phu của mình, tựa như muốn nói nếu hắn còn không lên tiếng, nàng sẽ không chống đỡ được.
Chu Nhất Mộc vuốt ve ấm thuốc lào nói:
- A Phàm, chúng ta không nói với ngươi, là vì muốn tốt cho ngươi, cái này chắc ngươi tin chứ?
Chu Phàm gật đầu nói:
- Cha, ta đương nhiên tin, các ngươi là người trên thế giới này sẽ không làm thương tổn tới ta nhất.
Chu Nhất Mộc hút hơi thuốc, khói thuốc từ khoang miệng vào phổi rồi lại chui ra từ miệng mũi,
- Ngươi đã biết rồi, vậy đừng hỏi nữa, ngươi coi như mình là ngã bị thương, hỏi cũng không có bất kỳ lợi ích gì.
Chu Phàm nhướng mày nói:
- Ta không thể không hỏi, lúc này nếu ta vẫn không biết, vậy chính là thật sự không có lợi đối với ta.
- Vì sao ngươi gấp gáp muốn biết việc này như vậy?
Chu Nhất Mộc nhìn Chu Phàm hỏi.
Chu Phàm do dự một chút nói:
- Bởi vì lát nữa ta sẽ đi giết Trương Hạc, ta không thể không biết gì mà đi được, đối với ta mà nói đó là một chuyện rất nguy hiểm.