Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 9: Tiền bán mạng

Chương Trước Chương Tiếp

Ngỡ ngàng chỉ là tạm thời, Chu Phàm từ lúc còn rất nhỏ đã biết, gặp phải nan đề nếu ngay cả dũng khí để giải quyết cũng không có, cũng chỉ có thể làm đà điểu, chờ chết mà thôi.

Kiếp trước cha mẹ chết rất sớm, chỉ có nãi nãi lo cho hắn và muội muội, nãi nãi lớn tuổi sức khỏe yếu, vẫn cắn răng duy trì sinh hoạt của cả nhà, Chu Phàm cũng kế thừa loại tính cách kiên nghị bất khuất này của nãi nãi.

Ánh mắt Chu Phàm rất nhanh liền biến thành trong suốt, hắn nhìn về phía Chu Nhất Mộc nói:

- Cha, vậy hiện tại ta nên làm thế nào?

Chu Phàm hoàn toàn ở vào trạng thái xa lạ với thế giới này, Quế Phượng thì tính tình nhu nhược, chỉ là một nông phụ bình thường, ngược lại tuy Chu Nhất Mộc trầm mặc ít lời, nhưng nói chuyện làm việc đều rất có chủ kiến, cho nên Chu Phàm chỉ có thể hỏi Chu Nhất Mộc.

Chu Nhất Mộc thấy Chu Phàm nhanh như vậy đã bình tĩnh lại, cũng cảm thấy rất vui mừng, ở trong mắt hắn, có thể nhanh chóng bình tĩnh lại là rất quan trọng, đây là cơ sở để Chu Phàm có thể sống sót hay không, nếu gặp chuyện mà hoang mang rối loạn, vậy sẽ rất khó sống sót trong tuần tra.

Xem ra nhi tử của mình trải qua chuyện nghi thức búi tóc đã lập tức trưởng thành hơn không ít, trong lòng Chu Nhất Mộc thầm nghĩ, rất nhanh liền mở miệng nói:

- Việc này không thể sốt ruột, chúng ta phải đợi đã.

Chu Phàm hơi nhướng mày, có điều hắn tin Chu Nhất Mộc, không nói tiếp.

Bất kể là như thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Quế Phượng rất nhanh liền từ trong thương tâm phấn chấn lại một chút, nàng đang bận làm cơm trưa hôm nay, Chu Phàm muốn vào hỗ trợ, xem như tận một chút hiếu tâm, dẫu sao hắn không chừng hắn cũng chỉ có thể sống được bốn năm nữa.

Lúc này, thôn chính La Liệt Điền lại đến Chu gia.

- Nhất Mộc.

La Liệt Điền bất cẩu ngôn tiếu nói, hắn bình thường luôn là bộ dạng cười tủm tỉm, nhưng lần này tới cửa lại không cười, cho nên lộ ra rất nghiêm túc.

La Liệt Điền rất có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, nếu thái độ không đoan chính, rất có thể sẽ cho đối phương cơ hội để mượn đề tài để nói chuyện của mình.

- Thôn chính, mời vào trong.

Chu Nhất Mộc biết La Liệt Điền khẳng định sẽ đến, cho nên hắn đã sớm có chuẩn bị.

La Liệt Điền không khách khí, theo Chu Nhất Mộc vào tiểu sảnh của Chu gia, ngồi lên chiếc ghế đã sắp rụng ra đó.

Chu Phàm đi vào phòng bếp, rất nhanh đã bưng ra một chén nước cho La Liệt Điền.

Chu Nhất Mộc châm thuốc hút, hắn đang đợi La Liệt Điền mở miệng.

La Liệt Điền nhìn Chu Phàm đứng ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.

- Thôn chính, hắn hôm nay đã búi tóc, vậy không phải là tiểu hài tử nữa, chuyện trong nhà cũng không định giấu hắn.

Chu Nhất Mộc thản nhiên nói.

- Vậy tốt.

La Liệt Điền gật đầu nói:

- Nhất Mộc, chuyện là thế này, hài tử hoàn thành búi tóc đều phải nghe theo an bài trong thôn mà làm việc, A Phàm cũng không ngoại lệ.

- Gần đây bên đội tuần tra cần bổ sung nhân thủ gấp, ta thấy A Phàm rất thông minh, muốn hắn gia nhập đội tuần tra, cống hiến lực lượng cho Tam Khưu Thôn, ngươi thấy thế nào?

Chu Nhất Mộc đờ đẫn gật đầu nói:

- Không thành vấn đề.

Chu Nhất Mộc biết La Liệt Điền hỏi ý kiến hắn, chỉ là khách khí, số tuổi thọ của Chu Phàm thấp như vậy, cũng chỉ có thể gia nhập đội tuần tra, hắn là không thể cự tuyệt.

- Vậy cám ơn sự thông cảm của ngươi trước.

La Liệt Điền bưng chén nước uống một ngụm, cũng coi như là an tâm.

La Liệt Điền vốn cho rằng xử lý Chu gia là phiền toái nhất, dẫu sao Chu Nhất Mộc rất có nhân duyên trong thôn, không dễ trêu chọc, nếu Chu Nhất Mộc vì con của hắn mà làm ra chuyện gì, La Liệt Điền cũng không cảm thấy là lạ.

Nhưng rất may là chuyện rất thuận lợi.

- Hắn lúc nào thì tới đội tuần tra báo danh?

Chu Nhất Mộc hút một hơi thuốc, nói.

- Bên đội tuần tra rất sốt ruột, đám người mới này bên đội tuần tra là định sau năm ngày nữa sẽ vào đội.

Trên mặt La Liệt Điền lộ ra vẻ áy náy,

- Cho nên thời gian tạm thời định là giờ mão năm ngày sau sẽ nhập đội, cũng chính là sáng sớm ngày thứ sáu tính từ hôm nay.

Giờ mão là lúc tảng sáng mặt trời mọc, bình thường là chỉ từ 5 giờ đến 7 giờ.

- Được, ta sẽ bảo hắn tới báo danh đúng giờ.

Chu Nhất Mộc rất dứt khoát đáp ứng.

Thấy Chu Nhất Mộc đáp ứng, La Liệt Điền thò tay vào trong ngực, sau đó đặt ba đồng tiền có lỗ tròn màu vàng nhạt lên trên bàn gỗ.

Tiền tròn khắc phù văn hình nòng nọc.

- Dựa theo quy củ, ba huyền tệ này là thù lao trong thôn cấp cho A Phàm lần đầu gia nhập đội tuần tra, sau này mỗi tháng sau này có thể lĩnh một xâu tiền, hàng năm có thể lĩnh một huyền tệ làm lương bổng, Nhất Mộc cứ yên tâm, trong thôn sẽ không bạc đãi A Phàm.

La Liệt Điền ôn tồn giải thích.

Khi La Liệt Điền nói xong, hắn nhìn ba huyền tệ, ánh mắt lộ ra một tia tham lam.

Đây chính là tiền đồng của quan gia Đại Ngụy Quốc, chính là đồng tiền mạnh.

Đương nhiên hâm mộ thì hâm mộ, La Liệt Điền cũng không dám tham ô, bởi vì đây chính là tiền bán mạng.

Tiền gì cũng có thể tham, chỉ độc có tiền bán mạng này là không thể tham, nếu không đừng nói là gia đình người bán mạng sẽ tìm hắn liều mạng, chỉ là luật pháp khắc nghiệt của Ngụy Quốc đã có thể lấy cái mạng già của hắn rồi.

Chu Nhất Mộc nhìn ba huyền tệ này, trên mặt không hề có vẻ cao hứng, bởi vì đây là tiền bán mạng, chẳng khác nào là bán mạng của con hắn cho đội tuần tra.

Chu Phàm tất nhiên cũng hiểu, hắn thở dài, rất có cảm giác thân bất do kỷ.

Lúc trước Chu Nhất Mộc đã nói rất rõ với Chu Phàm, gia nhập đội tuần tra là lựa chọn duy nhất của hắn, không có lựa chọn khác.

Lần này La Liệt Điền đến Chu gia, xem như đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, hắn đứng lên nói:

- Vậy ta không quấy rầy.

- Đang làm cơm trưa, ăn xong rồi hẵng đi.

- Không được, còn rất nhiều chuyện đang chờ ta xử lý, lần sau lại đến quấy rầy.

- ...

Chu Nhất Mộc tiễn La Liệt Điền ra cửa, sau đó xoay người quay vào.

Trong phòng bếp khẽ truyền đến tiếng khóc, hiển nhiên là Quế Phượng biết thôn chính La Liệt Điền đến đưa tiền bán mạng, gợi lên sự thương tâm trong lòng nàng, lại bật khóc.

Loại chuyện này Chu Nhất Mộc cũng không biết nên an ủi nên như thế nào, hắn đi vào trong phòng, Chu Phàm đang nhíu mày nhìn chằm chằm ba huyền tệ trên bàn, không biết đang nghĩ gì.

- Chỗ tiền này có trọng dụng đối với ngươi, cứ giao cho ta xử lý thay ngươi, không được dùng lung tung.

Chu Nhất Mộc đi tới, cất ba huyền tệ trên bàn đi, dùng ngữ khí không được phép nghi ngờ nói.

Chu Nhất Mộc là lo lắng Chu Phàm trải qua chuyện số tuổi thọ, muốn lấy tiền đi sa đọa.

Chu Phàm chỉ cười cười nói:

- Ta không có ý kiến, có điều huyền tệ này đổi thành đồng tiền, có giá trị thế nào?

- Một huyền tệ trị giá một quan tiền, cũng chính là một ngàn đồng tiền.

Chu Nhất Mộc giải thích,

- Nhưng thường thường là có giá mà không có bán.

Chu Phàm gật đầu, cũng chính là trong thôn một phát đưa cho hắn ba quan tiền, đúng là khiến Chu Phàm cảm thấy có chút giật mình, có điều vừa nghĩ tới đây là tiền bán mạng của mình, Chu Phàm lại cảm thấy không tính là nhiều.

Dẫu sao mạng vẫn là đáng giá nhất.

- Để ta đi an ủi mẹ một chút.

Chu Phàm đứng lên, không hỏi chuyện tiền, hắn tin Chu Nhất Mộc sẽ an bài tốt cho hắn.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Quế Phượng rải một ít ngô lên mặt đất, gà lông vàng Chu gia nuôi chạy tới mổ ăn, nàng liền tóm lấy con gà mái già lớn nhất.

Nàng lại dùng dây cỏ buộc chân gà lại, xách vào đưa cho Chu Nhất Mộc.

- Cha, ngươi muốn đi bái phỏng ai à?

Chu Phàm tò mò nhìn Chu Nhất Mộc xách con gà mái đó.

Nông thôn cổ đại nuôi gia cầm rất phí lương thực, bình thường đều không nỡ giết ăn mà giữ lại cho đẻ trứng, thật sự không đẻ được trứng nữa mới cân nhắc tới bán đi hoặc chờ ngày lễ thì giết ăn mừng.

- Không phải ta, mà là chúng ta.

Chu Nhất Mộc sửa lại,

- Ngươi theo ta tới nhà Lỗ Khôi một chuyến.

- Lỗ Khôi?

Chu Phàm khẽ nhíu mày.

...

Lỗ Khôi người cũng như tên, bộ dạng rất khôi ngô, hắn thân cao khoảng bảy thước, hơn nữa hình thể cũng không nhỏ, để mình trần ngồi trên ghế tay vịn làm bằng gỗ lim trông giống như một ngọn núi nhỏ vậy.

Khi Chu Phàm lần đầu nhìn thấy Lỗ Khôi, cũng hít một hơi rất sâu, khiến Chu Phàm giật mình không phải vì thân hnfh cao to của Lỗ Khôi, mà là một thân cơ bắp cuồn cuộn đó của Lỗ Khôi, mỗi một khối cơ nhục đều tràn ngập lực lượng có tính phát nổ.

Trong quá trình Chu Phàm đến, từ trong miệng Chu Nhất Mộc biết được, Lỗ Khôi là đội trưởng đội tuần tra, nhưng Chu Phàm lại không ngờ đội trưởng đội tuần tra này lại... Vạm vỡ như vậy.

Trước khi chưa báo danh, đến bái phỏng thượng cấp của mình cũng không phải chuyện kỳ quái gì, nhất là ở đội ngũ thường xuyên gặp phải nguy hiểm như đội tuần tra, bái phỏng thượng cấp là điều nên làm.

Đối với an bài này của Chu Nhất Mộc, Chu Phàm rất là đồng ý.

- Chu đại ca, ngươi quá khách khí rồi, ngươi và A Phàm đến là khách, ta rất hoan nghênh, nhưng đừng mang lễ vật tới đây, con gà mái này nuôi cũng không dễ dàng gì, lát nữa ngươi mang về đi.

Lỗ Khôi cười ha ha nói, râu quai nón trên mặt hắn rung rung, lộ ra vẻ rất hào sảng.

Lỗ Khôi nhìn thì tối đa khoảng hơn ba mươi tuổi, gọi Chu Nhất Mộc là đại ca cũng là chuyện tất nhiên.

Thê tử Lỗ thị của Lỗ Khôi bưng trà cho Chu Phàm và Chu Nhất Mộc rồi lui xuống.

Chu Phàm quan sát bố trí trong phòng, trước tiên không nói tới gia cụ khác, chỉ là đại sảnh này đã to hơn Chu gia gấp đôi, hiển nhiên của cải của Lỗ Khôi cũng khá là phong phú.

Chu Nhất Mộc không am hiểu giao tiếp, hắn chỉ lắc đầu nói:

- Một con gà mái già thôi mà, ngươi giữ lại đi.

Lỗ Khôi chỉ khẽ gật đầu, hắn đương nhiên sẽ không dây dưa nhiều trên loại việc nhỏ này, sau đó nói:

- Lần này Chu đại ca đến, ta cũng biết là vì gì, A Phàm gia nhập đội tuần tra không phải chuyện ta có thể ngăn cản, nhưng A Phàm cũng coi như là ta nhìn từ nhỏ tới lớn, Chu đại ca cứ yên tâm là được, ở đội tuần tra, ta khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho A Phàm.

Lỗ Khôi nói đến đây, khẩu khí rất bình tĩnh, lộ ra vẻ rất thuần thục, thậm chí có thể nói là có chút máy móc.

Chu Phàm nghe ra được, Lỗ Khôi này sợ rằng không biết đã nói những lời này với bao nhiêu người.

- Vậy phiền ngươi.

Chu Nhất Mộc đờ đẫn gật đầu, hắn từ trong lòng lấy ra một huyền tệ đặt lên bàn rồi đẩy tới.

Lỗ Khôi mắt không chớp nhìn chằm chằm huyền tệ này, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Chu Nhất Mộc nói:

- Chu đại ca, huyền tệ này thật sự quá quý trọng rồi, vô công bất thụ lộc, ngươi cầm về đi.

Lỗ Khôi là đội trưởng đội tuần tra, một tháng hắn có thể lĩnh hai huyền tệ, nghe thì không ít, nhưng sự nguy hiểm của đội tuần tra thì mọi người đều biết, lương bổng này là không nhiều chút nào.

Trên thực tế Lỗ Khôi mới lên làm đội trưởng đội tuần tra được nửa năm, tiền nhiệm, tiền tiền nhiệm của hắn đều chết rồi.

Huyền tệ không phải ai cũng có thể lĩnh, Lỗ Khôi cũng không dám khẳng định mình có thể được lĩnh huyền tệ thêm bao lâu.

Mỗi một huyền tệ đều là dùng mạng liều về, mỗi một huyền tệ đều rất quý giá.

Viên huyền tệ trên bàn tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)