Xác nhận đội viên đã chết có phải người mới hay không đối với Chu Phàm mà nói đương nhiên là có ý nghĩa rất quan trọng.
Chu Phàm giải thích với Lỗ Khôi:
- Bình thường nếu gặp phải quái quyệt khó có thể ứng phó, dưới tình huống không thể xử lý, cách làm của chúng ta là mau chóng thông tri cho đội viên khác.
- Hai người này đều là lão điểu (người làm lâu năm có kinh nghiệm) trong đội, không thể không biết điểm này, nhưng bọn họ không làm như vậy, điều này chứng tỏ tình huống lúc đó của bọn họ rất đột nhiên, ngay cả thời gian phát ra đạn tín hiệu cũng không có.
Chu Phàm cũng từng gặp phải tập kích đột nhiên như vậy, một lần là Trịnh Chân Mộc bị phụ thân, lần thứ hai là ở Tiểu Khưu Hồ, hắn bị Tù Nhân Nê trói buộc, đối với điều này cũng có thể hội đầy đủ.
Lỗ Khôi nhíu mày nói:
- Nếu là như vậy, quả thật rất có khả năng là quái quyệt phụ thân làm ra.
Chu Phàm nhìn ruộng lúa vàng óng ánh, hạt thóc càng lúc càng chín, cách ngày thu gặt cũng không xa.
Chu Phàm lại bỗng nhiên nói:
- Đạo Hài Tử chưa tới à?
Trước kia khi hắn tuần tra, cứ vào giờ này, Đạo Hài Tử luôn sẽ tới đây chơi đùa.
Đối với tư duy nhảy cóc của Chu Phàm, Lỗ Khôi có chút không theo kịp, hắn lắc đầu nói:
- Không nhìn thấy, hôm nay chúng có thể sẽ không tới.
Không đến cũng không phải chuyện kỳ quái gì, Đạo Hài Tử có đến hay không cũng không có quá nhiều quy luật.
Chu Phàm nhìn ruộng lúa tiếp tục nói:
- Chuyện lần đầu tiên ta bị Hắc Du tập kích, Lỗ đại ca còn nhớ không?
Lỗ Khôi có chút không biết phải nói gì:
- Mới qua bao lâu, sao ta có thể quên được? Chân Mộc bị Lục Vật Thảo phụ thân, về sau ngươi đột phá giết chết Lục Vật Thảo.
Chu Phàm nói:
- Việc này quả thật qua chưa lâu, có hai chi tiết ta vẫn nhớ rất rõ, thứ nhất chính là khi Lục Vật Thảo phụ thân Mặc Báo tới, Đạo Hài Tử lập tức rút lui.
Lỗ Khôi lắc đầu cười nói:
- Cái này cũng không có gì kỳ quái, Bạch Du sợ Hắc Du, là chuyện rất bình thường.
Chu Phàm nói:
- Cái này thì ta cũng biết, ta là muốn nói hiện tại Đạo Hài Tử không tới, vậy quái quyệt hại chết đội viên liệu có phải trốn ở trong ruộng lúa không? Ta cảm thấy nó sẽ không rời khỏi, nếu nó không phải vào thôn, chính là đang ở lại gần đây.
Ngoài Mạch Khuyên gần đây chỉ có ruộng lúa.
Sắc mặt Lỗ Khôi khẽ biến, hắn cẩn thận nhìn về phía ruộng lúa, dưới mặt trời chói chang, hạt thóc giống như cát vàng, nhưng vừa nghĩ tới trong ruộng lúa tồn tại quái quyệt, hắn bất kể là như thế nào cũng không thể thưởng thức được cảnh ruộng đẹp này, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh toát.
- A Phàm, nếu chỉ dựa vào điểm Đạo Hài Tử không tới, sợ rằng vẫn chưa thể chứng minh, ruộng lúa lớn như vậy, nếu nó trốn trong đó, chúng ta muốn tìm được cũng không dễ dàng.
Lỗ Khôi trầm giọng nói.
Trong ruộng lúa sẽ có quái quyệt?
Lão Huynh không có phản ứng quá lớn, hiển nhiên nó không cảm ứng được sự tồn tại của quái quyệt.
Chu Phàm đang lưu ý phản ứng của Lão Huynh, mở miệng nói:
- Không chỉ là hôm nay, phải nói là đoạn thời gian này ngươi đã từng thấy Đạo Hài Tử chưa?
Lỗ Khôi cấp tốc nhớ lại, có điều hắn lắc đầu nói:
- Không nhớ quá rõ, loại Bạch Du Đạo Hài Tử này cơ bản là vô hại, ta không lưu ý nó có đến hay không, hơn nữa ta cũng không phải mỗi ngày đều đi qua ruộng lúa.
Đối với câu trả lời của Lỗ Khôi, Chu Phàm không bất ngờ, gần đây đội tuần tra nhân thủ rất thiếu, ngay cả những phó đội trưởng như hắn cũng chỉ có thể đóng giữ khu vực nào đó, không phải lúc nào cũng đi tuần tra giám thị được.
Chu Phàm nhìn ruộng lúa bị gió mát thổi lên từng gợn sóng vàng óng ánh, nói:
- Ta nói ta nhớ hai chi tiết, Đạo Hài Tử chỉ là chi tiết đầu tiên, chi tiết thứ hai mới là chứng cớ ta xác nhận trong ruộng lúa tồn tại quái quyệt.
- Chi tiết đó là về Trịnh Chân Mộc.
- Lại có liên quan gì tới Trịnh Chân Mộc?
Mặt Lỗ Khôi lộ vẻ kinh ngạc.
Khi Chu Phàm vừa nói chuyện với Lỗ Khôi, cũng vừa chải chuốt lại suy nghĩ của mình, khi hắn nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên ngưng trọng, sau đó vẫy vẫy tay nói:
- Chúng ta lui về phía sau đã.
Chu Phàm nói như vậy, Lỗ Khôi cũng phản đối, bọn họ nhanh chóng lui đủ xa trước, sau đó mới dừng bước.
Chu Phàm lại nhíu mày nói:
- Đoạn cự ly này cũng chưa chắc đã an toàn, có điều cũng chỉ có thể như vậy, không thể để ruộng lúa rời khỏi tầm mắt của chúng ta.
Lỗ Khôi hỏi:
- A Phàm, ngươi rốt cuộc biết gì?
Chu Phàm trầm giọng nói:
- Ngươi còn nhớ Trịnh Chân Mộc là vì sao mà bị Lục Vật Thảo phụ thân không? Lúc trước chúng ta đều theo bản năng cho rằng là hắn ham da thú của Mặc Báo, lúc ấy kỳ thật ta có chút nghi hoặc.
- Tuy ta tiếp xúc với hắn mới chỉ được một khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng biết Trịnh Chân Mộc tuyệt đối là một người rất cẩn thận, nói hắn thật sự sẽ vì một tấm báo da mà xông vào bên trong ruộng lúa à? Đội viên tuần tra đều biết, quái quyệt là có khả năng mượn cây mạ để che giấu tiềm hành tới.
Lỗ Khôi hơi sửng sốt, cấp tốc nói:
- Ta biết Trịnh Chân Mộc quả thật sẽ không làm như vậy, lúc ấy ta còn tưởng rằng hắn là vì tiền tài mà xung động, nhưng hắn có tham tới mấy cũng không thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy được, điều này quả thật có chút không thích hợp.
Sắc mặt Chu Phàm nghiêm túc nói:
- Hiện tại nghĩ lại, chúng ta đều có chút tự cho là đúng, Trịnh Chân Mộc đột nhiên xông vào ruộng lúa, suy đoán của ta là vì bị quái quyệt nào đó khống chế, khiến cho hắn biến thành lỗ mãng.
- Nhưng Lục Vật Thảo chỉ biết phụ thân là không thể làm được điểm này, lúc ấy trong ruộng lúa rất có thể còn có con quái quyệt thứ hai.
Sau khi chuyện đó phát sinh, Chu Phàm đã đặc biệt cùng người của đội tuần tra tìm hiểu về loại Hắc Du Lục Vật Thảo này, không phải hoàn toàn không biết gì về nó, chỉ lúc ấy không nghĩ lại mà thôi.
Da đầu của Lỗ Khôi có chút run lên, thừa nhận nói:
- Lục Vật Thảo quả thật không có loại bản sự này, ta hiểu ý của ngươi, ngươi là nói Trịnh Chân Mộc bị quái quyệt biết khống chế người dẫn vào ruộng lúa, cho nên mới chết, ngươi còn hoài nghi hai đội viên hôm nay cũng là như vậy à?
Chu Phàm gật đầu nói:
- Ta hoài nghi quái quyệt lý trong ruộng lúa có năng lực khống chế con người, nhưng ta vẫn chưa biết nó là làm được thế nào, ta cho rằng người ta muốn bị khống chế, không phải bị phụ thân khống chế thân thể thì chính là nó có lực lượng đặc thù có thể làm ảnh hưởng tới tâm thần của chúng ta.
- Một khi bị nó khống chế, sẽ giống như Trịnh Chân Mộc mất khống chế xông vào ruộng lúa, lại hoặc là sẽ giống hai đội viên này tự giết lẫn nhau.
- Nếu quả thật là có một con quái quyệt như vậy tồn tại, nhưng từ ngày Trịnh Chân Mộc chết, nó không ngờ lại ở trong ruộng lúa nhiều ngày như vậy, chứng tỏ nó có khả năng đã coi ruộng lúa thành lãnh địa của nó, cho nên nó mới đuổi Bạch Du Đạo Hài Tử đi.
- Thậm chí giết chúng ta, cũng bởi vì cảm thấy chúng ta xâm nhập lãnh địa của nó.
Có một số quái quyệt là sẽ giống như một số mãnh thú vậy, có ý thức lãnh địa của mình.
Lỗ Khôi trầm mặc một lúc, hắn cảm thấy vẫn có điểm đáng ngờ, hắn mở miệng hỏi:
- Nhưng ta nhớ rõ ngươi đã nói sau khi Trịnh Chân Mộc được ngươi nhắc nhở, vẫn có thể xoay người từ trong ruộng lúa lao ra, chứng tỏ hắn chưa hoàn toàn bị khống chế, nhưng hai đội viên này tự giết lẫn nhau, chứng tỏ bọn họ đã không khống chế được, vì sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Chu Phàm nhướng mày nói:
- Cái này thì ta cũng không rõ lắm, nhưng nếu để ta đoán, quái quyệt muốn khống chế chúng ta, bất kể là phụ thân hay là khống chế tâm thần, khả năng đều cần một số điều kiện mới có thể làm được, chúng ta càng ở trong ruộng lúa lâu, lại càng dễ khiến nó có cơ hội để nắm lấy, cho nên ta mới bảo chúng ta lui đến đây.
Quái quyệt tuyệt không phải là vạn năng, nếu không lúc trước Trịnh Chân Mộc sẽ không thoát khỏi khống chế, cũng không thể nhiều ngày như vậy trôi qua mới có hai đội viên tuần tra bị giết.