Tu hành chính là tu hành... Lời này của Chu Nhất Mộc chẳng khác nào là không nói.
Chu Phàm có chút bất đắc dĩ nói:
- Vậy trong thôn có tu sĩ không?
Đây mới là mấu chốt nhất, nếu trong thôn không có tu sĩ, hắn biết đi đâu mà tìm tu sĩ? Học được phương pháp tu hành để tục mệnh (kéo dài tuổi thọ)?
- Cái này…
Chu Nhất Mộc trở nên suy tư.
Quế Phượng tiếp lời:
- Hai vị Phù Sư lão đại nhân trong thôn chắc là tu sĩ.
Trong lòng Chu Phàm khẽ động, hắn cảm thấy Quế Phượng nói rất có lý, hai Phù Sư đó nhìn có vẻ rất đặc biệt.
Chu Nhất Mộc bổ sung:
- Còn có Lỗ đội trưởng của đội tuần tra thôn và thôn chính La Liệt Điền dường như cũng là tu sĩ.
Vậy chính là có bốn tu sĩ, Chu Phàm không nhịn được hỏi:
- Các ngươi xác nhận bọn họ đều là tu sĩ chứ.
Chu Nhất Mộc nói:
- A Phàm, ta và mẹ ngươi chỉ là người thường, bình thường cũng nghe từ trong miệng một số người bàn về tu sĩ, không thể quá chắc chắn.
Quế Phượng cũng gật đầu nói:
- Chúng ta chỉ biết một số người cường đại chính là tu sĩ, về phần phán đoán cụ thể là tiêu chuẩn gì thì chúng ta cũng không biết.
Lời này khiến Chu Phàm nghe mà nhíu mày, có điều hắn cũng có thể lý giải.
- A Phàm, số tuổi thọ, chuyện tu sĩ có thể để sau rồi tính.
Sắc mặt Chu Nhất Mộc bỗng trở nên nghiêm túc,
- Hiện tại ta và mẹ ngươi có chuyện quan trọng hơn muốn thương lượng với ngươi.
- Chuyện quan trọng hơn
Chu Phàm hơi sững sờ, còn gì có thể quan trọng hơn chuyện số tuổi thọ?
Quế Phượng cũng bỗng nhiên nhớ ta, hai tay nàng tóm lấy cánh tay bắt được, ánh mắt bình tĩnh nhìn Chu Phàm run giọng nói:
- Cha ngươi nói đúng, số tuổi thọ ít nhất còn bốn năm nữa, nhưng hiện tại đã cấp bách lắm rồi, mẹ bất kể là như thế nào cũng phải giữ được mạng của ngươi, A Phàm, ngươi trước tiên đi thu dọn đồ đi, chờ trời tối, rời khỏi thôn này ngay.
- Gì cơ?
Trên mặt Chu Phàm mang theo vẻ mê hoặc.
Chu Nhất Mộc đột nhiên quát:
- Quế Phượng, ngươi đang nói hưu nói vượn gì thế?
Quế Phượng gấp giọng nói:
- Ta không nói hưu nói vượn, A Phàm phải rời khỏi Tam Khưu Thôn, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn nhi tử của mình chết đi sao?
Trên mặt Chu Nhất Mộc lộ ra vẻ đấu tranh, chỉ là rất nhanh hắn lại chán nản nói:
- Ta đương nhiên cũng không muốn, nhưng thực sự tưởng của ngươi là không thể thực hiện được.
Chu Phàm nhìn nhìn hai người Chu Nhất Mộc, hắn mở miệng hỏi:
- Cha, mẹ, các ngươi rốt cuộc đang nói gì, ta hoàn toàn không hiểu, vì sao ta không rời khỏi thôn thì sẽ chết?
Quế Phượng nói:
- A Phàm, ngươi đừng ngắt lời, Nhất Mộc, vì sao ý tưởng của ta lại không thể thực hiện được?
Chu Nhất Mộc không nói gì, mà là đi đẩy cửa gỗ, nhìn bên ngoài gian nhà, rất nhanh lại đóng cửa lại, đồng thời gạt then gỗ, muốn triệt để khóa cửa lại.
Lúc này Chu Nhất Mộc mới xoay người quay về, trầm giọng nói:
- Nói chuyện nhỏ giọng một chút, nếu không để người ngoài nghe thấy sẽ mang tới phiền phức đó.
Quế Phượng cũng đột nhiên trở nên cảnh giác, nàng hạ giọng, nói:
- Ngươi nói đúng, chúng ta quả thật phải nhỏ giọng một chút.
Chu Nhất Mộc nhìn Quế Phượng, lạnh lùng nói:
- Ngươi bảo Phàm nhi chạy trốn thì có khác gì chịu chết, chẳng lẽ ngươi quên trong thôn là thực hành Liên Tọa Pháp à? Ngũ gia vi ngũ, thập gia vi thập, giám sát lẫn nhau, tố giác lẫn nhau, nếu không tố giác, mười nhà cùng chịu tội.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn cũng từng nghe nói tới Liên Tọa Pháp, một nhà phạm tội, nếu chín nhà khác không tố giác, vậy cả chín nhà đều sẽ bị liên lụy, là đồng phạm, ở cổ đại có một số triều đại chọn dùng luật pháp khắc nghiệt như vậy, không ngờ nơi này cũng có.
- Nghi thức búi tóc hôm nay, toàn thôn đều biết số tuổi thọ của Phàm nhi là mười chín, người của chín nhà phụ cận có quan hệ không tồi với chúng ta, nhưng bọn họ cũng sẽ không cho phép Phàm nhi chạy trốn làm liên lụy tới bọn họ, nói không chừng bọn họ sớm đã ở xung quanh nhìn chằm chằm rồi.
Chu Nhất Mộc tiếp tục nói.
- Hơn nữa cho dù vận khí tốt, để A Phàm trốn ra được khỏi thôn, nhưng bên ngoài nguy hiểm như vậy, Quế Phượng ngươi bảo Phàm nhi làm sao mà sống sót được?
Nghe thấy chất vấn liên tục của Chu Nhất Mộc, sắc mặt Quế Phượng trắng bệch, nước mắt lại chảy xuống nói:
- Là ta hồ đồ mới nghĩ như vậy, nhưng nếu không trốn thì A Phàm làm thế nào mà sống sót trong thôn được, thôn chính nói không chừng sắp tới nhà chúng ta rồi đó.
Chu Nhất Mộc thở dài nói:
- Chạy trốn là thập tử vô sinh, nhưng không chạy trốn gia nhập đội tuần tra là cửu tử nhất sinh, ít nhất vẫn còn một đường sinh cơ, A Phàm chỉ có thể nắm lấy một đường sinh cơ này, chúng ta phải tận lực giúp hắn.
Chu Phàm một mực lắng nghe, nhưng hắn càng nghe càng hồ đồ, hắn hỏi:
- Cha, mẹ, vì sao ta phải gia nhập đội tuần tra? Còn nữa, vì sao gia nhập đội tuần tra sẽ là cửu tử nhất sinh?
Chu Nhất Mộc nhíu mày nói:
- A Phàm, ngươi cái gì cũng quên rồi, ta cũng không biết đây là tốt hay không tốt, nhưng ngươi gia nhập đội tuần tra là chuyện không thể tránh khỏi.
- Bởi vì số tuổi thọ của ngươi chỉ có mười chín, chính là loại đoản mệnh mà thôn quy nói, trừ gia nhập đội tuần tra, không có bất kỳ lựa chọn nào khác.
- Loại đoản mệnh?
Chu Phàm lại nghe thấy một từ mới,
- Ý tứ chính là nói số tuổi thọ của ta rất ngắn à? Nhưng ta là loại đoản mệnh, vậy có liên quan gì tới trong thôn?
- Phàm là số tuổi thọ từ ba mươi lăm trở xuống đều là loại đoản mệnh, trăm tuổi trở lên là loại trường thọ.
Chu Nhất Mộc tận lực giải thích,
- Mỗi người chúng ta đều được thôn bảo hộ, có nghĩa vụ làm ra cống hiến cho thôn, thôn quy là không ai có thể làm trái.
- Nếu làm trái thì sao?
Chu Phàm hỏi.
Chu Nhất Mộc nghiêm mặt nói:
- Nếu làm trái thôn quy, nhẹ thì bị trục xuất khỏi thôn tự sinh tự diệt, nặng... Chính là loại như ngươi đều là giết hết.
Trong lòng Chu Phàm lạnh toát, hắn thiếu chút nữa thì quên, nơi này không phải là xã hội văn minh pháp trị, hắn cảm thấy thôn quy này rất dã man không giảng đạo lý, nhưng ở trong mắt những người này thì lại là chuyện rất bình thường.
Chu Phàm hỏi:
- Vậy đội tuần tra có nguy hiểm gì?
Quế Phượng nghẹn ngào nói:
- A Phàm, đội tuần tra là phải tiến hành tuần tra ở ngoài thôn, hàng năm đều chết rất nhiều người, người trong thôn đều thầm gọi nó là đội chịu chết.
- Bên ngoài thôn nguy hiểm lắm à?
Chu Phàm đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu được thế giới cổ quái này, bên ngoài thôn là thế nào thì hắn đương nhiên cũng không biết.
Chu Nhất Mộc đau đầu nói:
- Ngoài thôn đương nhiên nguy hiểm, có quái quyệt quỷ mị nhiều vô kể, Âm Quỷ ngày hôm qua ngươi gặp, chỉ là tồn tại loại thấp nhất, uy hiếp rất nhỏ.
Âm Quỷ chỉ là tồn tại uy hiếp rất nhỏ? Chu Phàm cảm thấy không rét mà run, hiện tại hắn cuối cùng cũng có chút hiểu biết về tình cảnh mà mình sắp sửa phải đối mặt rồi.
Đừng nhìn hắn còn bốn năm thọ mệnh, nhưng nếu để một người thường như hắn gia nhập đội tuần tra, đối mặt với những yêu ma quỷ quái vượt xa Âm Quỷ đó, một khi tùy tiện gặp phải một con trong lúc tuần tra, Chu Phàm hiện tại hoàn toàn không cảm thấy mình có thể có cơ hội sống sót.
Chẳng trách mẫu thân Quế Phượng lại giống như mất trí muốn hắn chạy trốn khỏi thôn, bản thân Chu Phàm thậm chí cũng không nhịn được mà động tâm tư muốn chạy trốn.
Có điều vừa rồi Chu Nhất Mộc đã nói rất rõ, chạy trốn là vô dụng, cho dù hắn có thể chạy ra khỏi đội tuần tra, đến bên ngoài cũng phải trực tiếp đối mặt với những tồn tại nguy hiểm đó, hắn có thể dựa vào gì để sống sót?
Quế Phượng lại khóc, nàng cảm thấy nhi tử của mình đúng là số khổ.
Chu Phàm chỉ nhíu mày, hắn có chút ngỡ ngàng, không ngờ mới xuyên qua tới đây mấy ngày, lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.