Chu Phàm vừa nghĩ lần sau gặp phải người áo đen thì nên phòng ngừa đối phương chạy trốn như thế nào, vừa vỗ vỗ vụn gỗ dính trên người, lúc này mặt trời đỏ đã ngả về tây, mây bay ở chân trời bị nhuộm thành màu lờ nhờ.
Lão cẩu chậm rãi đến gần Chu Phàm, vừa rồi khi Chu Phàm múa cây, nó rất thông minh tránh ra xa.
- Đi thôi, quay về.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười vui vẻ, hôm nay thành quả rất khá, hắn đương nhiên rất hài lòng.
Lúc này cha mẹ đã trở lại, có điều Chu Phàm không định ăn cơm ở nhà, về nhà nói với cha mẹ một tiếng rồi tới doanh địa tuần tra.
Nếu ăn cơm ở nhà, sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian, vạn nhất ở nhà khiến Chú Quỷ tìm tới cửa, vậy rất phiền.
Chu Phàm vừa nghĩ vừa đi về nhà, lão cẩu đi theo sau lưng hắn bỗng nhiên dựng lông lên, chạy tới phía trước hắn, ngẩng đầu chó sủa to về phía bầu trời.
Mắt Chu Phàm đột nhiên co rút lại, Chú Quỷ sắp tới à.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, cách đó không xa có một đạo mây đỏ đang bồng bềnh trôi về phía hắn, mây đỏ dưới đám mây nhạt trên bầu trời càng nổi bật rõ ràng hơn.
- Lão Huynh, đi.
Chu Phàm chỉ liếc một cái, xoay người chạy nhanh.
Lão cẩu sủa to mấy tiếng, cũng quay đầu nhanh chân đuổi theo Chu Phàm.
Nơi này cách nhà không xa, Chu Phàm biết tuyệt đối không thể ở đây đối kháng với Chú Quỷ, nếu không rất dễ liên lụy tới cha mẹ, cho nên hắn muốn chạy tới ngoài thôn.
Mây đỏ đó dài đến ba trượng, kéo cái đuôi lửa dài dài, lướt ngang trên trời cao, đuổi sát theo Chu Phàm, đồng thời cự ly cũng càng lúc càng gần.
Chu Phàm chạy rất nhanh, hắn đã rời xa dãy nhà của Tam Khưu Thôn, tiến vào trong một mảng rừng cây thấp bé, chỉ cần chạy thêm mấy trăm mét, vẫn sẽ tới bên rìa Mạch Khuyên.
Chu Phàm quay đầu lại nhìn, thời gian đã không kịp, mây đỏ đã ở cách phía sau hắn ba bốn.
Hơn nữa hắn đi đến Mạch Khuyên, sẽ chỉ hại chết đội viên tuần tra nơi đó, đối với hắn mà nói là không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chu Phàm dừng chân rút đao, lấy ra hai đạo Tiểu Diễm Phù sớm đã chuẩn bị trước ấn lên trực đao.
Phù tuyến đỏ rực nhanh chóng lan ra trên thân đao.
Mây đỏ trong Không trung đã lao xuống Chu Phàm.
Chu Phàm quát lên một tiếng chạy nhanh giơ đao bổ tới, mây đỏ bị thân đao sắc bén cắt thành hai đoạn, lửa đỏ từ lưỡi đao tỏa ra đốt cháy sương khói màu máu.
Sau khi Chu Phàm chém mây đỏ thành hai nửa, hắn lại nhanh chóng xoay người quay đầu nhìn lại.
Mây đỏ bị chém đứt thành một đoàn sương khói màu máu, lửa của Tiểu Diễm Phù trong sương máu rất nhanh biến thành ảm đạm, cho đến khi tắt hẳn.
Sương máu bắt đầu biến ảo thành hình người ba chân ba tay, trên cái đầu dạng sương khói, chỉ có một tròng mắt xanh thẫm chiếm toàn bộ không gian của cái đầu, điểm đỏ ở trung tâm tròng mắt xanh thẫm hơi di động, nó đang quan sát Chu Phàm.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng, Chú Quỷ này có chút khác với tối hôm qua.
Mao phù sư từng nói, Chú Quỷ tìm tới sẽ càng lúc càng mạnh, Chu Phàm không dám có chút khinh thường.
Chú Quỷ Sương máu bay tới Chu Phàm, ba cánh tay của nó hóa thành vụ thương (thương sương khói) bén nhọn, đâm nhanh tới Chu Phàm.
Chu Phàm vung đao bổ nhanh, trực đao vẩy ra màu lửa đỏ rực, chém vào ba vụ thương, phát ra tiếng leng keng, đốm lửa văng khắp nơi.
Dưới sự thôi động toàn lực của Chu Phàm, Chú Quỷ sương máu này bị đao bổ cho liên tục lui về phía sau, ba vụ thương cũng bị cự lực trên bị chấn cho không ngừng văng ra.
Chu Phàm thấy vậy trong lòng cũng thả lỏng hơn không ít, khí lực của Chú Quỷ sương máu này không bằng mình, vậy không có gì mà phải sợ.
Đao thế của hắn biến thành càng lúc càng sắc bén, Chú Quỷ bị Chu Phàm triệt để áp chế.
Chu Phàm lại mượn một lần cơ hội quét văng ba vụ thương, một đao bổ về phía tròng mắt xanh thẫm trên đầu bổ về phía, đây là chỗ mệnh môn của Chú Quỷ.
Chú Quỷ phát ra một tiếng kêu to, tròng mắt xanh thẫm trên đầu nó bỗng nhiên có sương khói ùa ra, che phủ tròng mắt.
Trực đao mang theo phù ý hỏa diễm bổ vào đầu, chém Chú Quỷ thành hai nửa.
Ba vụ thương của Chú Quỷ đâm tới Chu Phàm, Chu Phàm không thể không gạt đao lên, đồng thời bước nhanh lui về phía sau.
Sau khi Chu Phàm lui về phía sau mấy bước, Chú Quỷ sương máu không ngờ dung hợp lại, tròng mắt xanh thẫm đó của nó đầu tiên là xuất hiện ở ngực, sau đó thì chuyển đến trên đầu.
Chu Phàm nhíu mày, vừa rồi đao của hắn không chém trúng tròng mắt của Chú Quỷ, tròng mắt của nó di dời rất nhanh.
Phù hỏa dính trên người Chú Quỷ sương máu không bị chém trúng rất nhanh liền tắt.
Chu Phàm rất nhanh liền hiểu được, chỉ cần phù hỏa này không bổ trúng tròng mắt của nó, sợ rằng rất khó giết nó.
Cảm xúc của Chú Quỷ sương máu trở nên tức giận, nó vung ba vụ thương tiến về phía Chu Phàm, Chu Phàm chỉ cười lạnh, không hề sợ hãi nghênh đón.
Đao thuật cơ bản trong Lưu Quang Khoái Ngân Đao Quyết của Chu Phàm sớm đã đạt tới tiểu thành, hắn chỉ dựa vào đao trong tay cũng có thể ngăn cản ba vụ thương nhanh chóng của Chú Quỷ, rất nhanh lại bổ cho Chú Quỷ sương máu không ngừng lui về phía sau.
Điều này khiến Chú Quỷ sương máu không ngừng phát ra tiếng rít tức giận trầm thấp, nhưng nó lại không làm gì được Chu Phàm.
Chu Phàm rất nhanh lại tìm được cơ hội lần thứ hai, gạt vụ thương của Chú Quỷ sương máu ra, một đao chém ngang, muốn chém tròng mắt trên đầu Chú Quỷ sương máu thành hai đoạn.
Nhưng sương khói lại lượn lờ trên đầu của Chú Quỷ sương máu, lưỡi đao bổ ngang qua, chỉ chém ra hai đạo sương khói.
Vụ thương đâm tới, Chu Phàm không thể không lại lui về phía sau, hắn nhìn phù hỏa bốc cháy trên đầu Chú Quỷ sương máu, tròng mắt xanh thẫm của Chú Quỷ sương máu từ sương mù trên đầu vai nó chui ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Phàm.
Phù hỏa trên đầu rất nhanh lại tắt, tròng mắt xanh thẫm lại quay lại chỗ cũ.
Chu Phàm nhíu mày, lại vung đao bổ tới Chú Quỷ sương máu.
Tịch dương từ mờ nhạt biến thành đỏ rực, mây trên trời theo sắc thái biến ảo, bầu trời tựa như bốc cháy lên vậy.
Gió thổi chiều thổi đến, lá cây trong rừng kêu loạt xoẹt.
Đao của Chu Phàm hết lần này tới lần khác bổ vào Chú Quỷ sương máu, nhưng sương khói quỷ dị lại hết lần này tới lần khác di dời con ngươi của Chú Quỷ sương máu đi.
Cho đến lần thứ năm, phù lực của Tiểu Diễm Phù trên đao của Chu Phàm đã hao hết, hắn cố ý bổ tới một đao, bức cho Chú Quỷ sương máu không thể không lui về phía sau, đồng thời hắn cũng bước nhanh về phía sau, tay trái cấp tốc lấy ra hai đạo Tiểu Diễm Phù, dán lên trên trực đao, trực đao lại phủ kín phù văn hỏa diễm.
Chú Quỷ sương máu lại lao tới, Chu Phàm vung đao triền đấu với Chú Quỷ sương máu, đao quang sắc bén và vụ thương mau lẹ va chạm với nhau khiến người ta hoa cả mắt.
Không bao lâu sau, trong lòng Chu Phàm biết phiền rồi.
Hắn đã thử năm lần, năm lần đều không thể bổ trúng tròng mắt của Chú Quỷ sương máu, cứ tiêu hao như vậy, cho dù phù lục của mình không bị hao hết, hắn cũng sẽ sức cùng lực kiệt.
Chú Quỷ sương máu này dường như vĩnh viễn không to bằng mỏi mệt, nó không lại phát ra tiếng kêu cáu giận gì nữa, chỉ trầm mặc không ngừng vung vụ thương, khí lực không đủ bị đánh văng ra cũng không sao cả, bị bổ trúng cũng không vấn đề gì, sương máu trên người đó nhiều đến đủ để tiêu hao phù lực.
Đây là nó muốn tiêu hao chết Chu Phàm.
Muốn giết cũng không giết được, muốn chạy trốn cũng không thoát được.
Chu Phàm cảm thấy mình tựa như lâm vào một vũng bùn, càng lún càng sâu, cho đến khi bùn lầy dính nhớp sẽ triệt để nhấn chìm hắn, hắn sẽ chậm rãi hít thở không thông mà chết.