Chu Phàm đặt hoàn thủ trực đao lên bàn, trên người hắn dính đầy bụi bặm.
Mẫu thân Quế Phượng vẻ mặt đau lòng bưng tới cho hắn một chậu nước ấm, bảo hắn rửa mặt trước.
Chu Phàm vừa rửa mặt, vừa giải thích tối hôm qua trong đội có việc quả thật không về được, đồng thời mấy ngày nay hắn cũng phải trực đêm.
Chu Phàm không cố ý bảo trì cự ly với cha mẹ, bởi vì ngày hôm qua Mao phù sư từng nói, nguyền rủa này sẽ không lây, ở đội tuần tra làm như vậy, chỉ là vì quy củ của đội tuần tra hạn chế.
- Lỗ Khôi thật là, sao có thể để ngươi buổi tối không về nhà, Phàm nhi, ngươi đói bụng lắm rồi phải không? Chờ chút, cơm sắp nấu xong rồi.
Quế Phượng oán giận xoay người đi vào phòng bếp làm cơm.
Chu Nhất Mộc trầm mặc cầm ấm thuốc lào hút thuốc, hắn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng cũng không nói gì, dẫu sao hắn biết nếu Chu Phàm không nói, vậy hắn hỏi sẽ chỉ khiến Chu Phàm lo lắng.
Chu Phàm rửa mặt xong, nghĩ nghĩ một chút, thấp giọng nói:
- Cha, bên ngoài thôn gần đây không yên ổn, ta không ở nhà, ngươi và mẹ buổi tối phải cẩn thận một chút.
Chu Nhất Mộc hơi nhíu mày, hắn buông ấm thuốc lào gật đầu nói:
- Phàm nhi, ngươi đừng lo lắng trong nhà, ta và mẹ sẽ cẩn thận, bản thân ngươi ở bên ngoài tuần tra ngược lại phải chú ý.
Hai cha con không nói gì nữa, Quế Phượng đã mang đồ ăn lên.
Chu Phàm ăn sáng với cha mẹ xong không lâu, hai người dặn hắn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt rồi đi làm.
Chu Phàm thấy cha mẹ rời nhà, hắn mới thở phào, hắn chọn trở về lúc này, cũng bởi vì biết cha mẹ sẽ không ở nhà bao lâu, vậy thời gian hắn tiếp xúc với cha mẹ cũng sẽ không dài.
Đây là lúc thích hợp nhất để hắn trở về, đương nhiên không về có lẽ sẽ an toàn hơn, dẫu sao Chú Quỷ không biết lúc nào sẽ tới, nhưng hắn không thể không mạo hiểm làm như vậy, nếu hắn còn không trở lại, cha mẹ khẳng định sẽ lo lắng.
Chú Quỷ Chu Phàm luôn cảm thấy phải buổi tối mới có thể tới.
Chu Phàm nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn cầm lấy trực đao và phù đại, vừa rồi vì trấn an cha mẹ, mới để trực đao rời khỏi người, như vậy là rất nguy hiểm.
Chu Phàm không ở lại nhà, hôm nay hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, hiện tại đối với hắn quan trọng nhất là đi xác nhận tình huống của Mao phù sư, La Liệt Điền và Trương Hạc.
Chỉ là hắn vừa ra cửa thì Tiểu Liễu đi tới.
Chu Phàm dừng chân đúng lúc, Tiểu Liễu cũng giật nảy mình, có điều cặp mày liễu của nàng nhíu nhíu lại, quát:
- Giỏi nhỉ, nhưng vẫn để ta bắt được ngươi rồi.
Chu Phàm ngẩn người nói:
- Vì sao ngươi lại nói như vậy?
Tiểu Liễu nói:
- Ngươi vẫn còn giả bộ hồ đồ à, ban ngày không thấy người, mấy ngày nay có phải ngươi tránh ta không?
- Nếu không phải ta thấy ngươi trở lại, vất vả lắm mới chờ được bọn Nhất Mộc thúc rời nhà, vội vàng chạy tới, thì lại để ngươi chạy mất rồi.
Chu Phàm có chút bất đắc dĩ nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không tránh ngươi, ban ngày ta phải tới đội tuần tra, buổi tối mới về nhà, nếu ngươi muốn tìm ta, sao không tới vào buổi tối?
Sắc mặt Tiểu Liễu ửng đỏ nói:
- Như vậy sao được, ta còn chưa gả cho ngươi, nữ hài tử lại buổi tối chạy đến nhà nam nhân sẽ bị người ta người chê cười.
Chu Phàm nhìn nữ hài gương mặt rất giống với muội muội, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau này, Chu Phàm biết nếu hắn không hỏi, sợ rằng nàng có thể cả nửa ngày cũng không vào chính đề, hắn hỏi:
- Ngươi rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?
Tiểu Liễu hiếu kỳ nói:
- Không phải ngươi vừa từ bên ngoài trở về à? Ngươi rốt cuộc lại có việc gì?
Chu Phàm cười khổ nói:
- Đội tuần tra gần đây khan hiếm nhân thủ, ta không thể không đi hỗ trợ, ngươi mau nói là có chuyện gì đi.
Nghe thấy nhân thủ khan hiếm, vẻ mặt Tiểu Liễu có chút khẩn trương, nàng biết hàm nghĩa của bốn chữ này, đội tuần tra thường xuyên có người chết
- A Phàm, cha ta nói đội tuần tra rất nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận một chút.
Chu Phàm thở dài trong lòng, cứ tiếp tục như vậy thì không xong được, có điều hắn vẫn nói:
- Ừ, ta biết rồi, mỗi ngày ta đều rất cẩn thận.
Nói xong Chu Phàm nhìn chằm chằm Tiểu Liễu, hắn quyết định nếu Tiểu Liễu không nói rốt cuộc là có chuyện gì, hắn sẽ không mở miệng nữa.
Tiểu Liễu hơi nghiêng đầu, lúc này nàng mới nhớ tới nàng chưa nói chính sự, thế là nói:
- Phàm, ngươi và bọn Nhất Mộc thúc đã thương lượng chưa?
- Thương lượng gì?
Chu Phàm lại sửng sốt hỏi.
Tiểu Liễu trợn to mắt, lườm Chu Phàm nói:
- Không phải ngươi đã đáp ứng ta, sẽ khuyên Nhất Mộc thúc và Quế Phượng thẩm à? Khiến bọn họ thay đổi chủ ý, như vậy ngươi mới có thể cưới ta.
Lúc này Chu Phàm mới nhớ ra, nhưng lần trước hắn căn bản không đáp ứng Tiểu Liễu, hoàn toàn là nàng tự nói.
Tiểu Liễu nhìn chằm chằm phản ứng của Chu Phàm, tức giận đến mặt đỏ bừng nói:
- Trên đầu gỗ này, khẳng định là chưa nói đúng không?
Chu Phàm nhìn Tiểu Liễu đang tức giận, hắn có chút hoảng hốt, trước kia khi muội muội tức giận, mặt cũng đỏ lên, sao nàng này cũng vậy.
Tiểu Liễu thấy Chu Phàm trầm mặc không trả lời, nàng càng tức hơn, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt, nói:
- Chu Phàm, có phải ngươi không muốn cưới ta không?
Chu Phàm hồi thần, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ừ.
Hắn là sẽ không cưới Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu ngây ra một thoáng, nàng không ngờ Chu Phàm lại trả lời trực tiếp như vậy, nàng dùng bàn tay trắng nõn lau nước mắt sắp tràn ra, xoay người bước đi, đi được mấy bước lại dừng chân, cũng không quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chúng ta chờ xem.
Nói xong Tiểu Liễu liền bỏ chạy.
Chu Phàm cười khổ một tiếng, có điều bất kể là như thế nào, nàng hiện tại đi là tốt rồi.
Chu Phàm thu liễm tâm tư, hắn mang theo Lão Huynh bắt đầu đi trong thôn.
Bởi vì Chú Quỷ chỉ nhằm vào hắn đã trúng nguyền rủa, cho nên đội tuần tra không hạn chế tự do của hắn.
Chu Phàm tìm được chỗ ở của Mao phù sư, nhà của Mao phù sư cũng là trong thôn cung cấp, nhìn thì tốt hơn nhà của gia đình bình thường rất nhiều, hắn đứng ở xa xa quan sát một lúc, nhặt lên một hòn đá nhỏ, búng vào cửa phòng.
Viên đá nện lên trên cửa phát ra tiếng vang rồi rơi xuống đất.
Chu Phàm ẩn thân đứng ở trong góc chăm chú nhìn vào cửa, rất nhanh cửa mở ra, Mao phù sư từ bên trong đi ra, hắn nhìn nhìn xung quanh, gãi gãi đầu, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Hai tay của Mao phù sư cũng không có gì, người áo đen không phải Mao phù sư.
Chu Phàm xoay người bắt đầu đi tìm La Liệt Điền, chỉ là rất nhanh hắn phát hiện La Liệt Điền không ở nhà, hắn từ trong miệng một thôn dân biết được La Liệt Điền làm việc ở từ đường của thôn.
Chu Phàm làm bộ như đi qua từ đường, hắn không cần đi vào cũng có thể nhìn thấy La Liệt Điền ở bên trong từ đường, La Liệt Điền đang nói chuyện với người khác, hai cánh tay của hắn cũng vẫn còn.
Ba đội trưởng của đội tuần tra, hai Phù Sư, thôn chính La Liệt Điền đều không sao, vậy chỉ còn lại Trương Hạc.
Sắc mắt Chu Phàm trở nên ngưng trọng, xem ra Trương Hạc mới là người áo đen đó, chỉ là hiện tại Trương Hạc vẫn còn ở trong thôn sao?
Trương Hạc mở y quán trong nhà mình, nếu hắn vẫn còn ở trong thôn, vậy chắc ở ngay y quán.
Chu Phàm không ôm nhiều hi vọng, nhưng vẫn tìm tới y quán của Trương Hạc, hắn không tùy tiện tới gần, có điều hắn mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện.
Chu Phàm trốn ở góc tường nhìn thấy Trương Hạc đưa một bệnh nhân ra khỏi cửa, Trương Hạc còn cười cười chắp tay với bệnh nhân, cánh tay của hắn cũng không đứt.