Trên thuyền gỗ yên tĩnh không ai nói gì, Vụ trầm mặc một lúc, hắn không trả lời câu hỏi của Chu Phàm, chỉ lắc đầu nói:
- Ngươi cần phải trở về rồi.
Nghe thấy câu trả lời này, Chu Phàm không bất ngờ, hắn vốn cũng chỉ là thử một chút mà thôi, không trả lời có đôi khi cũng là một loại đáp án.
Theo loại Khôi Hà Không Gian thoát ly Khôi Hà Không Gian truyền đến, Chu Phàm nhắm hai mắt lại, khi hắn lại nữa mở mắt, đã về tới thế giới chỗ mình.
Xung quanh là một mảng tăm tối, trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, Chu Phàm từ dưới gầm giường đi ra.
Lão Huynh ở cạnh giường thấy Chu Phàm tỉnh lại, nó phát ra một tiếng sủa khẽ.
Chu Phàm sờ soạng thắp đèn, hắn cầm đèn dầu lên, nhìn về phía gầm giường, thấy hộp gỗ lim và bình sứ trắng bị sương mù bao phủ.
Chu Phàm vươn tay ra chạm vào, sương mù lượn lờ quanh chúng tản đi, hộp gỗ lim và bình sứ trắng hư ảo mới triệt để thực hóa.
Chu Phàm cất bình sứ đi, hắn mở hộp gỗ lim trước, khiến hắn kinh ngạc là điển tịch trong hộp gỗ lim chỉ là một đoàn quang mang màu chàm, bình sứ đỏ cũng không phải vật thật giống như lúc nhìn thấy ở Khôi Hà Không Gian.
Chu Phàm vẫn là lần đầu tiên câu lên được điển tịch, hắn do dự một chút, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào quang đoàn màu chàm, quang đoàn vừa bị chạm tới, liền dọc theo đầu ngón tay chui vào.
Trong đầu Chu Phàm lập tức hiện lên một lượng lớn văn tự đồ án, hắn qua một hồi lâu mới thoát ra khỏi loại trạng thái này, Viêm Dương Khí Điển Tịch đã được hắn triệt để ghi nhớ ở trong đầu.
Chu Phàm cười cười, hắn không ngờ là phương thức kế thừa tương tự như Lưu Quang Khoái Ngân Đao Quyết, như vậy cũng khiến hắn không cần cố ý đọc nữa.
Chu Phàm lại cất bình sứ đỏ đi, hắn nhìn nhìn hộp gỗ lim còn lại, loại gỗ này rất phổ thông, không có chỗ nào đặc biệt, thuận tay có thể ném đi.
Làm xong những cái này, Chu Phàm nhìn phòng đất chung quanh, phòng đất là một mảng hỗn độn, tường sau đã vỡ ra một lỗ thủng lớn, cửa gỗ lại vỡ tan tành.
Hắn cầm lấy cẳng tay phải và hai đoạn kiếm gãy ở trên bàn, đào một cái hố ở trong phòng, ném những thứ này vào hố, sau đó lại lấy ra hai đạo Tiểu Diễm Phù có được từ trên tay người áo đen ra nhìn nhìn, bởi vì kiếm bị gãy, hai đạo Tiểu Diễm Phù này cũng chịu ảnh hưởng, xuất hiện từng vết nứt, dựa theo hắn biết, đã thành phế phù, hắn cũng ném hắn vào hố chôn xuống.
Chu Phàm từng nghĩ tới giữ lại vân tay của cẳng tay phải này, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết, bởi vì đối phương sẽ không cho ngươi xem vân tay của hắn, đối chiếu vân tay ở thời đại này là rất phí thời gian, vả lại người cũng chặt đứt tay rồi, người nào cụt tay thì chính là người áo đen, giữ vân tay lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Cẩn thận lấp hố lại, sau khi không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, Chu Phàm mở cửa gỗ, đi ra.
Đại địa mông lung, sắc trời là một mảng xanh xám, người trực đêm chắc sắp trở lại.
Chu Phàm lấy tay sờ sờ sau lưng mình một chút, đúng là hắn đoán trước khi ngủ, sau lưng hắn đã không còn bất kỳ cảm giác đau nào, vết thương sau lưng chỉ trong một đêm đã khỏi hẳn.
Hắn hơi nhướng mày, từ trong Khôi Hà Không Gian đi ra còn có lợi ích thương thế cấp tốc khỏi hẳn, điều này đúng là có chút thần kỳ, hi vọng loại thương thế này khỏi hẳn sẽ không khiến hắn phải thanh toán bất kỳ một cái giá gì.
Đội viên tuần tra trực đêm lê thân thể mỏi mệt trở lại, bọn họ bước vào trong vòng trắng.
Chu Phàm bước về phía bên Vệ Cổ, hắn thấy đầu tiên là Lỗ Khôi đứng dưới Vệ Cổ.
Hai tay Lỗ Khôi chắp sau lưng, sau khi hắn nhìn thấy Chu Phàm, trên mặt mỉm cười nói:
- Tối hôm qua không sao chứ?
Chu Phàm bởi vì nguyên nhân nguyền rủa, hắn bảo trì cự ly với Lỗ Khôi, chỉ lắc đầu nói:
- Một Chú Quỷ tới, bị ta giết rồi.
Chu Phàm nói xong, hắn lại nhìn hai tay Lỗ Khôi, tay phải của Lỗ Khôi vẫn còn, vậy hắn không phải người áo đen đêm qua.
- Không sao là tốt rồi.
Lỗ Khôi gật đầu, sau đó ra lệnh cho tất cả mọi người thượng Trắc Quyệt Phù.
Chu Phàm đứng bên cạnh, nhìn những đội viên tuần tra trực đêm này, rất nhanh hắn nhìn thấy Ô Thiên Bát phụ trách trực đêm, Ô Thiên Bát đã tháo Trắc Quyệt Phù xuống đi ra khỏi vòng trắng.
Ô Thiên Bát bước về phía bên Chu Phàm, cánh tay phải của hắn cũng vẫn còn.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh, không phải Ô Thiên Bát.
Sau khi Ô Thiên Bát đến gần, bảo trì cự ly thích hợp với Chu Phàm, hắn đầu tiên là chào hỏi Lỗ Khôi, vẻ mặt quan tâm nói với Chu Phàm:
- Chu đội trưởng, ngươi không sao là tốt rồi, tối hôm qua ta vốn muốn giúp ngươi, nhưng ngươi cũng biết, dạo này ta bận quá, thật sự không lấy đâu ra được thời gian.
Chu Phàm chỉ lắc đầu cười nói:
- Chỉ là một Chú Quỷ nhỏ mà thôi, tự ta có thể ứng phó, các ngươi đều có rất nhiều chuyện phải làm, không cần phiền ngươi.
Ô Thiên Bát lại nói:
- Thực lực của Chu đội trưởng thì ta vẫn yên tâm, dẫu sao Chu đội trưởng không cả quái quyệt cộng sinh như Liên Tâm Thảo và Tù Nhân Nê cũng giết được.
Chu Phàm lại nói vài câu với Ô Thiên Bát, sau đó Ô Thiên Bát mới xoay người rời đi.
Đội viên tuần tra trực đêm cũng lần lượt rời đi.
Lỗ Khôi nhìn đội viên tuần tra tản đi, hắn nhìn Chu Phàm, do dự một chút nói:
- A Phàm, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là...
Chu Phàm lại cười nói:
- Lỗ đại ca, ngươi không cần nói gì cả, ta hiểu mà, loại chuyện này tự ta xử lý là được.
- Ngươi hiểu là tốt rồi.
Lỗ Khôi không nói gì.
- Lỗ đại ca, công tác tuần tra hôm nay...
Chu Phàm hỏi chuyện công tác.
Lỗ Khôi vội vàng nói:
- Cái này thì trong đội đã thương lượng rồi, trước khi nguyền rủa của ngươi chưa giải trừ, thích làm gì thì làm, chuyện tuần tra chúng ta sẽ xử lý tốt.
Chỉ chốc lát sau, đội viên tuần tra trực ngày lục tục đi tới, Chu Phàm nhìn thấy Trứu Thâm Thâm, hai cánh tay Trứu Thâm Thâm cũng nguyên vẹn.
Trứu Thâm Thâm liếc Chu Phàm một cái, không có ý định tới chào hỏi.
Chu Phàm cau mày, ba đội trưởng đều không cụt tay, vậy lúc đó là ai?
- A Phàm.
Sầu Hầu cũng tới, hắn thấy Chu Phàm không sao, mặt mày tươi cười.
Chu Phàm dẫn Sầu Hầu đi đến một góc không người, mới mở miệng hỏi:
- Cha mẹ ta không sao chứ?
Sầu Hầu lắc đầu nói:
- Bọn Nhất Mộc thúc không sao, ta nói ngươi bận việc trong đội, không thể trở về, bọn họ cũng tin.
- Vậy thì tốt.
Chu Phàm đặt ba đạo Tiểu Diễm Phù trên mặt đất, hắn lui về phía sau nói:
- Sầu Hầu, ngươi lấy phù đi tuần tra đi, có điều phải cẩn thận một chút, gần đây Hắc Du xuất hiện quá thường xuyên, còn nữa, tận lực đừng tới gần Tiểu Khưu Hồ.
Sầu Hầu gật đầu, hắn tới lấy Tiểu Diễm Phù, vội vàng bước đi.
Chu Phàm rất nhanh lại đi tới cạnh phù ốc, hắn gọi vào bên trong một tiếng.
Cửa phù ốc mở ra, bên trong là Hoàng phù sư, Hoàng phù sư nhìn thấy là Chu Phàm, hắn gật đầu nói:
- Chú Quỷ Lần đầu tiên đụng phải rất yếu, ngươi đừng lơ là.
- Cám ơn Hoàng lão đại nhân đã nhắc nhở, ta là tới lấy Tiểu Diễm Phù.
Chu Phàm nói xong đặt hai đạo hoàng phù phù lực đã tiêu tán lên trên mặt đất, cũng lui về phía sau mấy bước.
Hoàng phù sư đi tới, cầm hai đạo hoàng phù lên, sau đó để lại cho Chu Phàm hai đạo Tiểu Diễm Phù.
Chu Phàm nhìn Hoàng phù sư đi vào trong phòng, hắn lắc đầu, không phải Hoàng phù sư, vậy chỉ còn lại ba người Mao phù sư, La Liệt Điền, Trương Hạc.
Ba người này đều không ở trong doanh địa, Chu Phàm không sốt ruột, mà là đi vào trong thôn, rất nhanh hắn liền về tới trong nhà mình.
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng nhìn thấy Chu Phàm trở về, trên mặt bọn họ lộ ra ý mừng, nhi tử một đêm không về, cho dù có người mang về tin tức, đêm qua bọn họ cũng ngủ không yên, nhưng cũng may người đã an toàn trở lại.