Đi tới mười mét cần một con sâu xám?
Chu Phàm cẩn thận suy tư, qua một lúc mới nói:
- Ta muốn biết là, nếu chỉ đi tới mười mét, phẩm chất thứ câu lên sẽ có cải thiện không? Nếu không khác gì nhau, vậy cần đi tới bao nhiêu mét mới có khác biệt, lần thứ hai đi tới mười mét lại cần bao nhiêu mồi câu?
Chu Phàm lo lắng là cự ly mười mét ngắn như vậy, đồ câu được không khác gì nhau, dẫu sao Vụ chỉ nói càng đi tới thì thứ câu được lại càng tốt, nhưng không rõ đi tới mười mét thì có thể câu được thứ tốt.
Vụ cười nói:
- Nói với ngươi cũng không sao, càng đi tới thì càng cần nhiều sâu xám, có điều lần thứ hai đi tới mười mét cũng chỉ cần một con sâu xám, ta nghĩ ngươi sẽ không bỏ tất cả sâu xám vào để thuyền đi tới đâu, đi tới mười mét cũng có thể khiến phẩm chất thứ câu được có cải thiện rồi.
- Phải nói là mỗi lần đi tới phẩm chất của vật phẩm câu được đều sẽ có cải thiện, thuyền hi vọng ngươi không ngừng đi tới, sẽ không để ngươi làm không công.
Câu trả lời của Vụ khiến Chu Phàm rất hài lòng, đúng như Vụ nói, hắn quả thật sẽ không bỏ tất cả mồi câu vào để thuyền đi tới, Chu Phàm lại nhíu mày cân nhắc, hiện tại hắn có ba mồi câu, nếu không để thuyền đi tới, vậy thứ có thể câu được sẽ nhiều hơn, nhưng nếu để thuyền đi tới, phẩm chất của vật câu lên có thể có được đề thăng.
Chu Phàm suy nghĩ một hồi lâu, mới quyết định để thuyền đi tới mười mét, dẫu sao cho dù đi tới mười mét, hắn vẫn còn hai mồi câu.
Sau khi Chu Phàm nghĩ ổn thỏa rồi, nói:
- Ta muốn để thuyền đi tới, nên làm như thế nào?
Vụ nói:
- Ngươi xác định rồi chứ? Nếu xác định rồi, vậy chỉ cần trả giá một con sâu xám, còn lại giao cho ta là được.
- Ta xác định.
Chu Phàm lại nói một cách khẳng định.
Trên mặt Vụ lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn chỉ nhẹ nhàng xòe tay, quả cầu lưu ly bồng bềnh trong không trung rơi xuống tay hắn, một con sâu xám không đếm xỉa tới trở ngại của mặt lưu ly chui ra, rơi vào trong lòng bàn tay Vụ.
Quả cầu lưu ly rất nhanh lại bồng bềnh bay lên.
Chu Phàm nhìn sâu xám trong lòng bàn tay Vụ, sâu xám này bò trên tay Vụ, rất nhanh liền cuộn lại, một quang đoàn màu xám.
- Vậy xuất phát thôi.
Vụ phất tay, quang đoàn màu xám hạ xuống, chui vào trong giáp bản triệt để biến mất.
Tiếng ong ong vang lên, cả chiếc thuyền đều bắt đầu rung rung, cần câu, đồng hồ cát trên bàn cũng theo đó mà rung rung.
Lấy giữa giáp bản làm một đường, liên tiếp dâng lên mười cột buồm sắt, mỗi một cột buồm sắt đều cao ba mươi trượng.
Sương mù màu xám phiêu đãng trong không khí phun trào, hội tụ về phía cột buồm trên thuyền gỗ, biến ảo thành vải bạt xám to lớn, đây là buồm.
Đây mới là hình dạng thực sự của chiếc thuyền này à? Trong mắt Chu Phàm mang theo vẻ chấn động nhìn biến hóa của thuyền gỗ, nhưng vẫn không đủ, trong Khôi Hà Không Gian căn bản không có gió thổi, hắn sớm đã phát hiện những sương mù đó vốn không phải là dựa vào gió để bồng bềnh, mà là dựa vào lực lượng kỳ quái nào đó.
Vậy gió ở đâu ra? Đây chính là thuyền buồm dựa vào sức gió để đẩy đi.
Chu Phàm nhìn về phía Vụ, Vụ lại ngẩng đầu nhìn huyết cầu to lớn treo trong không trung, hắn trầm giọng nói:
- Thuyền đã treo buồm, vì sao ngươi còn không nổi gió?
Tựa như có tồn tại nào đó nghe thấy lời nói của Vụ, Khôi Hà Không Gian rất nhanh liền nổi gió.
Cuồng phong thổi lên, xua tan sương mù, thổi cho sông xám phẳng như mặt gương nhíu lại, hắc ảnh ở đáy sông điên cuồng bơi lội.
Thổi cho quần áo của Chu Phàm và Vụ bay phần phật, Vụ nhẹ nhàng híp mắt lại, Chu Phàm thì chỉ nhìn chằm chằm huyết cầu, hắn luôn cảm thấy huyết cầu ẩn tàng bí mật lớn hơn.
Buồm bị gió thổi bay phất phới, thuyền cuối cùng cũng động, nhưng không phải chậm chạp đẩy về phía trước, mà là nhảy lên.
Bay lên đột ngột khiến Chu Phàm lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngồi bệt xuống giáp bản.
Đầu thuyền tà tà bay lên trước, nhảy lên mười mét, mới nặng nề hạ xuống trên sông xám, đập ra bọt nước, lấy thuyền làm trung tâm vẽ ra từng vòng gợn sóng.
Cuồng phong triệt để ngừng lại, sương mù màu xám tụ lại cùng một chỗ, tựa như cuồng phong vừa rồi chưa từng xuất hiện vậy.
Chu Phàm nhìn xung quanh, xung quanh thuyền lại phủ kín sương mù, đi tới và không đi tới nhìn thì không khác biệt nhiều lắm.
Nhưng hiển nhiên thuyền quả thật đã đi tới mười mét, buồm bắt đầu hóa thành sương mù tản ra, cột buồm sắt bắt đầu thu lại vào trong thân thuyền.
Chu Phàm nhìn bàn gỗ, vừa rồi nhảy mạnh như vậy, đồng hồ cát và cần câu lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, vẫn duy trì nguyên trạng.
Hạt cát trên đỉnh đồng hồ đã rơi hơn một nửa, Chu Phàm không lãng phí thời gian nữa, hắn cầm lấy cần câu xám đậm, đi đến mép thuyền.
Vụ ung dung ngồi xuống, hắn nhìn động tác của Chu Phàm, hắn cũng muốn xem lần này Chu Phàm có thể câu được gì.
Chu Phàm hít sâu một hơi, hắn hi vọng đi tới mười mét đừng khiến hắn thất vọng, hắn vung cần câu, dây câu màu xám rủ xuống sông xám.
Chỉ là rơi xuống nước không đến một lúc, trong sông xám xuất hiện vòng xoáy, dây câu đột nhiên căng ra, Chu Phàm nhấc lên trên, câu lên một bình sứ màu trắng.
- Là đan dược.
Chu Phàm rất nhanh liền phán đoán ra, đây đã là lần thứ ba hắn câu lên được đan dược.
Lần đầu tiên câu lên là Thông Nguyên Đan, lần thứ hai câu lên là Đại Lực Đan, hai loại đan dược đó đều cung cấp trợ giúp rất lớn cho hắn, Chu Phàm không nhìn kỹ, mà là để đan dược xuống đất, lại vung cần câu.
Thâm dây câu hạ xuống sông xám, không đến một lúc bị Chu Phàm dùng cần câu kéo lên, từ nước sông trong kéo ra là hộp gỗ màu đỏ.
Chu Phàm nhìn hộp gỗ bị sợi tơ tỏa ra giống như bạch tuộc tóm chặt ở đuôi dây câu, hắn ngẩn người, hắn vẫn là lần đầu tiên câu lên hộp gỗ như vậy.
Chu Phàm không mở ra, hắn để hộp gỗ xuống đất, thời gian không còn nhiều, hắn phải tranh thủ thời gian câu thêm một lần nữa, ngay khi hắn muốn lại vung cần câu, tim đột nhiên đập mạnh.
Điều này khiến động tác của Chu Phàm khựng lại, hắn cảm thấy có chút không thích hợp, giống như nếu hắn vung cần câu này sẽ mất đi gì đó vậy.
Lúc trước sử dụng cần câu đều không xuất hiện tình huống như vậy, Chu Phàm bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn quả cầu lưu ly đang bồng bềnh, quả cầu lưu ly không ngờ là một con sâu xám cũng không có.
Trong lòng Chu Phàm cả kinh, cũng may là không vung ra, trong quả cầu lưu ly đã không còn mồi câu quái quyệt, nếu hắn vung cần, vậy dùng tới chính là thọ mệnh của mình.
Chỉ là vì sao mồi câu lại không còn?
Chu Phàm rất nhanh liền hiểu ra, hắn nhìn về phía Vụ, trong mắt mang theo lửa giận nói:
- Vụ, ngươi cũng không có nói cho ta biết, đi tới mười mét câu cá một lần phải dùng hai mồi câu.
Cần câu xám đậm bởi vì là cần câu tùy cơ, lúc trước một mồi câu có thể câu hai lần, hiện tại không ngờ hai mồi câu mới có thể câu hai lần.
Vụ bật cười ha ha,
- Tại ngươi có hỏi đâu, nếu ngươi hỏi nói không chừng ta sẽ nói với ngươi, đi tới mười mét chính là hai sâu xám Hắc Du Quái Quyệt làm một mồi câu, chứ không phải câu cá phải dùng hai mồi câu như ngươi nói.
- Thứ câu lên phẩm chất cao hơn, vậy mồi câu cần đương nhiên cũng sẽ khác, chỉ có thể nói là ngươi quá ngu, không cân nhắc tới phương diện này
Lúc trước Chu Phàm quả thật không nghĩ tới vấn đề này, Vụ cố ý che giấu chuyện này, nếu không hắn thật sự sẽ cân nhắc có nhanh như vậy đã để thuyền đi tới mười mét hay không.
Có điều hiện đang nói gì cũng muộn rồi, Chu Phàm rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn cầm lấy hộp gỗ lim và bình đan dược, hiện tại không ngờ là hai sâu xám mới có thể làm một mồi câu, vậy thứ câu lên không thể quá kém mới đúng.