So với Trứu Thâm Thâm, Chu Phàm tin người áo đen là ở trong năm người Lỗ Khôi, Ô Thiên Bát, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao, La Liệt Điền hơn.
Đương nhiên hiềm nghi của Trứu Thâm Thâm vẫn không thể bài trừ.
Mày Chu Phàm bỗng nhiên nhíu lại, hắn lại nghĩ tới một khả năng, nếu Trương Hạc là võ giả, có lẽ hắn chính là người áo đen, về phần nội quỷ thì là đội viên bình thường cũng chưa biết chừng.
Về phần Trương Hạc có thể không liên quan gì với người áo đen không?
Chu Phàm không cho là như vậy, bởi vì chỉ có nguyên nhân Trương Hạc này, mới nói thông được lý do người áo đen muốn giết hắn.
Không ngừng kết nối những giả thiết này lại, sắc mặt Chu Phàm biến thành lạnh lùng, bởi vì tối nay hắn có thể không chỉ phải đối mặt với Chú Quỷ, còn phải đối mặt với một thậm chí là hai võ giả!
Tối nay còn hung hiểm hơn tưởng tượng của hắn.
Sắc trời đã dần dần tối lại.
- Chu đội trưởng.
Ngoài phòng có người đang gọi hắn.
Chu Phàm đứng lên, mở cửa, nhìn thấy ngoài một trượng có một đội viên tuần tra đang đứng, trong tay hắn cầm hộp thức ăn bện từ trúc xanh.
Trên mặt một đội viên tuần tra mang theo vẻ sợ hãi nhìn Chu Phàm, hắn đặt hộp thức ăn trên mặt đất, nói:
- Chu đội trưởng, đây là đồ ăn trong đội chuẩn bị cho ngươi.
Nói xong đội viên tuần tra liền muốn rời khỏi, nhưng Chu Phàm mở miệng gọi hắn lại.
Dẫu sao Chu Phàm cũng là phó đội trưởng trong đội, đội viên tuần tra chỉ có thể hoảng sợ dừng chân, hắn là sợ nguyền rủa trên người Chu Phàm.
Chu Phàm nói:
- Ngươi lo cái gì, ta không bảo ngươi tới đâu, ta cũng sẽ không đi đến, ta hỏi ngươi, đội tuần tra trực đêm đã đi trực chưa?
Đội viên tuần tra đáp:
- Đi rồi, vừa rồi bọn họ dưới sự dẫn dắt của Ô đội trưởng tới bên Mạch Khuyên trực.
Chu Phàm một mực nghĩ chuyện trong phòng, hắn không lưu ý đến, hiện tại có được câu trả lời từ trong miệng đội viên tuần tra này, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi lại hỏi:
- Lỗ đội trưởng tối nay có đi không?
Buổi tối Lỗ Khôi bình thường sẽ ở nhà, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tới đây trực đêm, cái này đều là xem an bài của cá nhân hắn.
Đội viên tuần tra suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cái này thì không rõ, có điều hiện tại ta vẫn chưa thấy hắn.
Chưa thấy, khả năng rất lớn sẽ không tới, Chu Phàm lấy tay chỉ vào phù ốc ở bên kia, hỏi:
- Bình thường ta trực ngày, cho nên không rõ tình huống trực đêm, ngươi nói cho ta biết, buổi tối hai vị Phù Sư lão đại nhân có ở trong phù ốc không?
Đội viên tuần tra nói:
- Hai vị lão đại nhân chỉ ở ban ngày thôi, buổi tối thì không ở.
Chu Phàm nói:
- Lỗ đội trưởng không có, hai vị lão đại nhân cũng không có, buổi tối là nguy hiểm hơn ban ngày, nếu đội tuần tra gặp chuyện không may, đến lúc đó xử lý như thế nào?
Đội viên tuần tra cười khổ nói:
- Trực đêm vốn vất vả hơn trực ngày, nghe nói hai vị lão đại nhân lớn tuổi rồi, không chịu được tới đêm, Lỗ đội trưởng vừa phải phụ trách chuyện của toàn đội, trực cả ngày lẫn đêm chỉ có thể thỉnh thoảng mới làm, vì vậy chỉ có một phó đội trưởng phụ trách việc trực đêm.
- Nếu buổi tối có việc không giải quyết được, chỉ có một biện pháp là tìm người hoả tốc thông tri cho bọn họ tới.
Chu Phàm lại nói:
- Vậy đêm nay có ai ở lại doanh địa?
Đội viên tuần tra lắc đầu nói:
- Bình thường thì không có, phù lục sẽ do hai vị lão đại nhân mang về bảo quản, nơi duy nhất đáng giá là binh khí trong kho binh khí, nhưng bình thường thôn dân cũng không dám đến doanh địa tuần tra, không cần thiết phải phái người trực thủ.
Nguyên nhân thôn dân không đến doanh địa tuần tra là bởi vì người chết của đội tuần tra thật sự quá nhiều, các thôn dân đều kiêng kị nơi này, vả lại ở niên đại này, trộm binh khí cũng khó dùng hay bán đi được, không ai lại mạo hiểm đi trộm binh khí.
Chu Phàm chỉ vào hộp thức ăn trên mặt đất, hỏi:
- Thứ này là ai chuẩn bị?
Đội viên tuần tra nói:
- Lỗ đội trưởng phân phó xuống, ta thay Chu đội trưởng vào trong thôn mua của người ta, nhà đó thường xuyên chuẩn bị cơm canh cho hai vị lão đại nhân.
Chu Phàm gật đầu không nói nữa, mà là vẫy vẫy tay, đội viên tuần tra này giống như chạy trốn rời khỏi nơi này.
Chu Phàm đi tới xách hộp thức ăn, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, tình huống còn ác liệt hơn hắn nghĩ, trong doanh địa đến buổi tối chỉ có một mình hắn, cho dù nơi này phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không có ai biết.
Bầu trời giống như kéo xuống tấm màn đen, triệt để tối thui.
Chu Phàm Trở lại trong phòng, châm đèn, đèn đuốc mờ nhạt chiếu sáng phòng tối.
Chu Phàm mở hộp thức ăn, đồ ăn trong hộp tỏa ra mùi thơm, rất là mê người.
Nhưng Chu Phàm chỉ nhìn rồi đóng lại, hắn không dám ăn thức ăn như vậy, bởi vì hắn nhớ rõ Trương Hạc là đại phu, người áo đen lần trước không giết được hắn, ai biết được Trương Hạc liệu có hạ độc trong đồ ăn không?
Không phải hoài nghi đội viên tuần tra, mà là khâu có thể hạ độc thật sự quá nhiều, ví dụ như mua chuộc nhà nấu cơm, lại hoặc là trên đường đưa hộp thức ăn tới, chỉ cần bất kỳ một võ giả nào trong đội mở miệng nói muốn kiểm tra, đội viên tuần tra đều không thể cự tuyệt.
Để cẩn thận, đồ trong hộp thức ăn này Chu Phàm tất nhiên không dám ăn.
Đương nhiên hắn có thể cho Lão Huynh ở bên chân ăn trước, xem có độc hay không rồi mình mới ăn, nhưng Lão Huynh không phải động vật nhỏ dùng để thử độc, Lão Huynh đã mấy lần cứu hắn, tác dụng có thể mang tới thật sự quá lớn.
Ở trong lòng Chu Phàm, hắn đã coi Lão Huynh như đồng bạn của mình, đồ trong hộp thức ăn này chỉ có thể để đó.
Trong nhà lo lắng Chu Phàm bị đói, lương khô chuẩn bị mỗi ngày đều sẽ dư thêm rất nhiều, Chu Phàm lấy ra lương khô thừa, chia một chút cho Lão Huynh, còn lại thì để mình ăn.
Sau khi ăn xong lương khô, Chu Phàm bắt đầu tu luyện Ly Huyệt Tứ Thức, không gian trong phòng nhỏ không lớn, nhưng chỉ có một mình hắn, vẫn có thể di chuyển được.
Chú Quỷ và người trốn trong bóng tối không biết sẽ đến vào lúc nào, Chu Phàm không muốn lãng phí thời gian tu luyện quý giá mỗi ngày, tất nhiên bắt đầu tu luyện.
Sau khi Ly Huyệt Tứ Thức hoàn thành tu luyện, Chu Phàm mới ngồi xuống nghỉ ngơi, hiện tại mỗi ngày khí lực của hắn đều có thể gia tăng khoảng trăm cân, cái này nếu ở Lực Khí Sơ Đoạn là chuyện rất khó tưởng tượng, có điều đây là nguyên do vừa bước vào Lực Khí Trung Đoạn không lâu, rất nhanh sự gia tăng của khí lực sẽ giảm xuống.
Chu Phàm không biết lúc nào sự tăng trưởng của Lực Khí Trung Đoạn mới có thể đạt tới cực hạn, việc này hắn đã từng vòng vo hỏi qua Lỗ Khôi.
Đáp án của Lỗ Khôi là tùy mỗi người, ngắn thì chỉ cần ba bốn tháng, có người lại phải mất tới một hai năm.
Đại khái mà nói, thời gian càng dài là càng tốt, dẫu sao như vậy bước vào Lực Khí Cao Đoạn, khí lực gia tăng sẽ nhiều hơn, nhưng Chu Phàm có chút do dự có nên tốn thời gian dài như vậy để tiến hành tích lũy rèn luyện khí lực không, hắn nóng lòng muốn đột phá cảnh giới rồi tiếp cận đến cảnh giới có thể gia tăng thọ mệnh hơn.
Khí lực nhỏ một chút đối với hắn mà nói, cũng không phải quá quan trọng, Lỗ Khôi khuyên hắn đừng nóng lòng đột phá đến Lực Khí Trung Đoạn, nói cơ sở không vững chắc, sẽ ảnh hưởng tới đề thăng cảnh giới về sau.
Cho nên Chu Phàm cũng rất rối rắm, nếu không chỉ cần tăng trưởng đề thăng khí lực giảm xuống đến mỗi ngày chỉ còn hơn mười tới hai mươi cân, hắn mới không muốn lãng phí những thời gian đó.
Chu Phàm suy nghĩ chuyện cảnh giới một lúc, hắn lại lấy ra phù đại, bắt đầu kiểm kê đồ trong phù đại, hắn có bảy đạo Tiểu Diễm Phù, một đạo Tiểu Lôi Bì Phù đã dùng một lần, Khu Tà Đấu, Đại Lực Đan.
Trên mặt Chu Phàm mang theo vẻ lạnh lùng, đối phương có thể biết hắn có Tiểu Diễm Phù, nhưng không biết mình còn có Tiểu Lôi Bì Phù, Khu Tà Đấu cùng với Đại Lực Đan, thứ mình có thể sử dụng là nhiều hơn đối phương tưởng tượng rất nhiều.
Như vậy, không cần tiết kiệm!