Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 62: Hắc oán

Chương Trước Chương Tiếp

Mưa bụi lạnh lẽo bị âm phong thổi cho bay chéo xuống.

Lão Huynh ngồi xổm bên cạnh Chu Phàm, một người một chó đều toàn thân ướt đẫm, lộ ra vẻ rất chật vật.

Mắt Chu Phàm vẫn đang nhìn hài cốt của quái quyệt trên mặt đất, hắn lại có chút không quá xác định, quái quyệt bùn đen và quái quyệt bèo này rốt cuộc là một con hay là hai con?

Dẫu sao hai thứ này cuối cùng không ngờ lại thử dung hợp, nói không chừng chỉ có một con quái quyệt, thời gian hắn gia nhập đội tuần tra vẫn quá ngắn, nhận thức đối với quái quyệt không đủ sâu.

Chu Phàm nghỉ ngơi một chút rồi đứng lên, mưa rất nhanh sẽ ngừng, đợi mưa tạnh, hắn sẽ bắn đạn tín hiệu thông tri cho người khác của đội tuần tra.

Đạn tín hiệu và hỏa chiết tử đều được cất trong túi giấy bông xơ quét trẩu, loại túi giấy bông xơ này có thể phòng nước thấm, chính là để chuẩn bị cho thời tiết ngày mưa này.

Chỉ là Lão Huynh lại nhe răng sủa như phát cuồng.

Trong lòng Chu Phàm căng thẳng, hắn giơ ngang đao thuận theo phương hướng Tiểu Khưu Hồ mà Lão Huynh đang sủa nhìn lại.

Mặt hồ có từng gợn sóng do hạt mưa dẫn tới, thế mưa nhỏ dần, gợn sóng này cũng biến thành nhỏ đi.

Từ lúc bắt đầu dẫn theo Lão Huynh tuần tra, dự cảm của Lão Huynh mỗi lần đều rất chuẩn xác, cho dù mặt hồ hiện tại không có chỗ nào kỳ dị, nhưng trong mắt Chu Phàm vẫn tràn ngập cảnh giác, hắn bắt đầu chậm rãi lùi lại mấy bước.

Giữa Tiểu Khưu Hồ đột nhiên nổi lên một gợn sóng lớn hơn, có thứ gì đó màu máu từ trong nước hồ xanh lam chậm rãi dâng lên, khi thứ này hoàn toàn nhô lên, có thể nhìn ra đây là một khối quan tài màu máu.

Quan tài cứ vậy bồng bềnh trên mặt hồ, nhưng quan tài bắt đầu chảy máu xuống, từng đường máu thuận theo mặt quan tài hơi cong cong rơi xuống nước hồ.

Máu đã nhuộm đỏ nước hồ xung quanh quan tài, khuếch tán ra ngoài.

Lão Huynh vẫn đang không ngừng sủa to, bộ lông thưa thớt của nó toàn bộ đều dựng đứng lên, toàn thân nó run rẩy, lão cẩu này đang sợ.

Chu Phàm thấp giọng quát Lão Huynh, mắt hắn nhìn chằm chằm quan tài, lại không tùy tiện tiến lên.

Trong lòng Chu Phàm cũng đang sợ hãi, hắn có thể cảm giác ra được quan tài đột nhiên từ trong nước dâng lên này rất không đơn giản.

Gặp quyệt chớ động, quan tài này không công kích Chu Phàm, Chu Phàm đương nhiên cũng sẽ không manh động.

Nhìn chằm chằm quan tài không có động tĩnh gì, Chu Phàm lại thấy có cảm giác bất an dâng lên trong lòng, loại cảm giác bất an này càng lúc càng mãnh liệt.

Chu Phàm áp chế tâm tính bất an khó chịu, muốn lại lui về phía sau thêm một đoạn cự ly, muốn lui đến cự ly cực hạn mà quan tài chưa rời khỏi tầm mắt.

Nhưng Chu Phàm vẫn chưa lui lại được mấy bước, hai mắt hắn đột nhiên nóng lên, trong tròng trắng mắt có từng từng tia máu xuất hiện.

Chu Phàm lắc lắc đầu, chớp chớp mắt, mưa bụi trên trời đã biến thành tia máu.

Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn không thể khẳng định đã xảy ra chuyện gì, nhưng bước chân lui lại càng nhanh hơn.

Tay trái hắn tháo Tiểu Lôi Bì Phù trên trực đao, nếu có quái quyệt dám phụ thân, Chu Phàm chỉ có thể giống như vừa rồi dán Tiểu Lôi Bì Phù lên trên người mình.

Hạt mưa màu máu rơi xuống người hắn, nhuộm hắn thành một người máu.

Chu Phàm nhìn Lão Huynh, trên lông Lão Huynh cũng đã biến thành màu máu, mặt cỏ, cây cối xung quanh cũng đều là màu máu, bọn họ giống như đột nhiên rơi vào một thế giới màu máu.

Chu Phàm mang theo Lão Huynh lui về phía sau mấy mét, hắn cuối cùng cũng dừng lại, nhìn về phía huyết quan (quan tài máu) trong hồ, huyết quan không có bất kỳ biến hóa gì, vẫn đang nhỏ máu.

Chu Phàm thủ dùng sức nắm chặt chuôi đao, nếu không phải huyết quan này ở trong hồ, hiện tại hắn có thể đã chém tới huyết quan rồi.

Trên người hắn toàn là máu loãng, nhìn rất đáng sợ.

Trong thiên địa toàn là mưa máu, hắn không thể lui nữa, cái này không giống quái quyệt phụ thân, đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Trừ mắt nóng rực ra, Chu Phàm không phát hiện trên người còn có điều gì dị thường.

Ngay khi Chu Phàm đang do dự không biết có nên dán Tiểu Lôi Bì Phù lên trên người mình không, trời lại dừng mưa, màu máu rút đi.

Tựa như màu máu chưa từng phát sinh vậy.

Chu Phàm cả kinh, tình cảnh này thật sự quá quỷ dị, mắt hắn không còn cảm giác nóng rực nữa, cũng khôi phục bình thường.

Huyết quan Trong hồ vẫn không có bất kỳ biến hóa gì, mặt quan tài tiếp tục nhỏ máu.

Trong lòng Chu Phàm lại bị phủ lên một bóng ma, hắn nghiêm mặt từ trong phù đại lấy ra Trắc Quyệt Phù, nhanh chóng dán lên trên người mình.

Xoẹt một tiếng Trắc Quyệt Phù bốc cháy.

Chu Phàm nhìn Trắc Quyệt Phù nhanh chóng cháy thành xám đen, sắc mặt biến thành xanh mét, hắn trúng nguyền rủa rồi.

Chu Phàm không dám có chút do dự, hắn dán Tiểu Lôi Bì Phù lên trên người mình.

Phù văn phủ kín toàn thân, lôi mang lấp lánh tỏa ra trên thân thể, Chu Phàm như bị sét đánh, đau đến khiến hắn thiếu chút nữa thì ngất đi.

Qua mấy giây, Chu Phàm thật sự không chống đỡ được nữa mới tháo Tiểu Lôi Bì Phù xuống, toàn thân hắn đều vì lôi kích vừa rồi mà run rẩy.

Sắc mặt Chu Phàm xanh mét, loại cách làm này sợ rằng không có hiệu quả lớn, dẫu sao loại cách làm dán phù lên người này chỉ có thể tránh khỏi quái quyệt phụ thân trên trình độ nhất định, không có hiệu quả đối với nguyền rủa, phụ thân và nguyền rủa là hai việc khác nhau.

Nhưng Chu Phàm vẫn làm như vậy, bởi vì hắn thật sự không có bất kỳ biện pháp nào khác.

Chu Phàm nhìn huyết quan bên hồ, đầu óc hắn lại bình tĩnh suy tư, bất kỳ cảm xúc hoang mang, sợ hãi nào cũng đều là vô ích.

Hắn là trúng nguyền rủa lúc nào?

Hắn chỉ có thể cầu nguyện nguyền rủa mình trúng không phải là nguyền rủa chết chắc, nếu không thì hắn sắp chết rồi.

Chắc không phải nguyền rủa chết chắc, nếu không nguyền rủa sớm đã phát tác mới đúng, đã không phải nguyền rủa chết chắc, vậy vẫn cứu được.

Bọn Lỗ Khôi từng nói với mình, phần lớn nguyền rủa của quái quyệt đều cần môi giới, mưa máu đó không phải môi giới, chỉ là ảo giác mình trúng nguyền rủa sinh ra.

Nếu là như vậy, hắn đã trúng phải nguyền rủa không cần môi giới, nguyền rủa không cần môi giới, có lẽ không lợi hại như hắn tưởng tượng.

Chu Phàm lập tức nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, hắn hít sâu một hơi, từ trong túi lấy ra đạn tín hiệu, đạn tín hiệu bay lên, rất nhanh nổ vang trên trời.

Huyết quan di động trong hồ im lặng tới khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.

Chu Phàm biết nguyền rủa hắn trúng tuyệt đối là không thoát được liên quan tới huyết quan.

Không lâu sau, có đội viên đội tuần tra chạy tới Tiểu Khưu Hồ.

Chu Phàm nhìn đội viên của tổ đó, lớn tiếng nói:

- Tận lực cách ta xa một chút, ta có thể đã trúng nguyền rủa rồi.

Nguyền rủa? Trên mặt hai người của tổ đó đều lộ ra vẻ sợ hãi, bọn họ nhanh chóng lui mấy mét.

Người đến càng lúc càng nhiều, bọn họ nghe nói Chu Phàm trúng nguyền rủa, đều tận lực lui về phía sau, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ sợ hãi.

Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm cũng đến, sắc mặt bọn họ ngưng trọng nhìn Chu Phàm.

- Các ngươi trước tiên nhìn huyết quan trên hồ là cái gì?

Chu Phàm ra hiệu cho bọn họ chú ý tới trong hồ.

Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm quay đầu lại nhìn, trên mặt Trứu Thâm Thâm lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn không nhận ra huyết quan trong hồ.

Nhưng trên mặt Lỗ Khôi lại lộ ra vẻ kinh hãi, hắn gấp giọng nói:

- Là Hắc Oán Huyết Thi Quan, mau lui lại.

Huyết Thi Quan thì có lẽ các đội viên đội tuần tra không nhận ra, nhưng khi nghe thấy hai chữ 'Hắc Oán', tất cả mọi người đều sợ hãi lui lại trong thôn.

Bạch Du, Hắc Du, bọn họ có thể đối phó, thậm chí là Huyết Du bọn họ cũng có thể ở dưới tình huống phải trả một cái giá cực đắt mới tiêu diệt được, nhưng quái quyệt cấp Oán trên cấp Du, đừng nói là Hắc Oán, cho dù là Bạch Oán thấp hơn một cấp, cũng không phải là bọn họ có thể đối phó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)