Sau khi tan trực, Chu Phàm vội vàng chạy về trong nhà ăn cơm với cha mẹ, sau đó thì lại tiếp tục luyện tập vung đao.
Hắn giống như nhập ma vậy, trong lòng Chu Phàm cũng đã phát hiện được trạng thái có chút điên rồ này của mình, có điều hắn không để ý, càng trầm mê vào một việc, học được sẽ càng nhanh, đây là một chuyện tốt.
Luyện tập vung đao cho tới khi Sầu Hầu tới, Chu Phàm mới bị gián đoạn một lúc, sau khi hắn chỉ điểm cho Sầu Hầu luyện tập một chút, không tiếp tục luyện đao nữa, mà là hoàn thành Ly Huyệt Tứ Thức hôm nay trước.
Ly Huyệt Tứ Thức mới là căn bản để tăng trưởng khí lực, Chu Phàm đương nhiên sẽ không quên.
Sầu Hầu thấy Chu Phàm chăm chỉ như vậy, hắn cũng không cam chịu lạc hậu, cũng vùi đầu khổ luyện, cho đến khi sắp rời khỏi Chu gia, Tô Tỉnh Tứ Thức của hắn đã tiếp cận liền thành một mạch, chắc rất nhanh là có thể thử trùng kích ngưỡng cửa đầu tiên của võ đạo.
Về phần Sầu Hầu có thiên phú hay không, Chu Phàm cũng không dám khẳng định, nếu không có, vậy thì phiền rồi.
Chu Phàm thu đao vào nhà ngủ, vừa suy tư việc này vừa chậm rãi thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại trên thuyền giống như muôn đời không thay đổi, Vụ không biến mất, mà là ngồi trước bàn uống rượu, ăn thức ăn mà Chu Phàm không nhận ra.
- Vụ, ta phát hiện thương thế trên người ta dường như có thể khỏi hẳn rất nhanh, là vì nguyên nhân của Khôi Hà Không Gian à?
Chu Phàm thỉnh giáo Vụ.
Vụ uống rượu, hắn liếc Chu Phàm một cái, nói:
- Vấn đề này phải thu nửa tháng thọ mệnh.
Chu Phàm không hỏi nữa, loại chuyện này phải tốn nửa tháng thọ mệnh của hắn, hắn không nỡ.
Vụ nhìn rượu xanh sẫm trong chén bạch ngọc, cười cười, hắn cũng biết Chu Phàm sẽ không vì loại vấn đề này mà trả giá đắt, nhưng ở trong mắt hắn, đáp án của vấn đề này là đáng với cái giá như vậy, nó không cho rằng là không quan trọng như Chu Phàm nghĩ.
Chu Phàm đi đến một bên, hắn muốn luyện đao, nhưng khi vào chỉ có một người, không thể mang đồ vào.
Chu Phàm sớm biết, cho dù là ở đây tu luyện Hổ Hình Thập Nhị Thức, cũng có thể khiến cho khí lực của mình tăng trưởng, đã như vậy, tu luyện đao pháp cũng có thể làm được.
Nhưng vấn đề đao ở đâu?
Chu Phàm lại hướng tầm mắt tới trên người Vụ,
- Vụ, có thể kiếm cho ta một cây đao không?
- Phải có thọ mệnh.
Trên mặt Vụ đang uống rượu lộ ra nụ cười.
Chu Phàm có chút căm tức nói:
- Không phải ta muốn mang ra ngoài, chỉ là dùng để luyện ở đây, như vậy cũng đòi thọ mệnh, cũng quá nhỏ nhen rồi, không cho thì thôi, ta... Trong tay không đao, trong lòng có đao.
Chu Phàm nói xong, quả nhiên dùng tay phải làm thành hình đao, vung lên trong không trung.
Vụ bật cười ha ha,
- Trong tay không đao, trong lòng có đao? Ngươi từ đâu nghe được loại ngụy biện này, nhưng cũng rất có cảm giác.
Vụ dường như chưa từng nghe qua loại lý luận 'Trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm' này, ở thế giới đó của Chu Phàm đã là khái niệm võ học rải đầy đường cái.
- Chỉ dựa vào ngươi có thể nói những từ như vậy, ta có thể cho ngươi một cây đao để dùng cho luyện tập.
Vụ giơ tay lên, sương mù thổi quét về phía hắn.
Sương mù dần dần ngưng tụ, một thanh cự đao ngưng tụ trong tay Vụ.
Vụ ném cự đao về phía Chu Phàm, Chu Phàm vội vàng né tránh, cự đao keng một tiếng nện lên boong thuyền.
Chu Phàm sững sờ nhìn thanh đao tạo hình cổ xưa này, khóe miệng hắn nhếch lên, đao này thật sự quá lớn, dài bảy thước, rộng hai thước, nhìn thì có chút giống ván cửa.
Vụ cười nói:
- Đừng nói ta keo kiệt nữa.
Chu Phàm có chút không biết phải nói gì:
- Đao này quá lớn, ngươi đổi một thanh nhỏ hơn cho ta đi.
- Cũng được.
Vụ bất ngờ rất dễ tính, ngón tay hắn điểm một cái, sương mù lượn lờ, một thanh đao nhỏ lại ngưng tụ ra.
Chỉ Chu Phàm nhìn thấy lại cười khổ, đao này thật sự nhỏ, thân đao chuôi đao đều to bằng bàn tay...
- Có thể kiếm một thanh bình thường không?
Chu Phàm nhướng mày nói, hắn hoài nghi Vụ là đang trêu hắn.
Vụ lắc đầu nói:
- Chỉ có hai thanh này thôi, thích thì lấy không thích thì thôi, kỳ thật ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, đao một lớn một nhỏ này là thích hợp với ngươi nhất
- Vì sao lại nói như vậy?
Chu Phàm nhìn hai thanh đao hoàn toàn trái ngược trên mặt đất.
Vụ gắp một miếng thức ăn lên ăn rồi mới chậm rãi nói:
- Hiện tại ngươi đang luyện đao thuật cơ bản, tin là ngươi cũng biết, không chỉ là đao thuật, cho dù là binh khí khác cũng tương tự, muốn ở trên một loại binh khí nhìn thấy lối đi, vậy phải không ngừng luyện tập, làm được tự nhiên như ăn cơm uống nước vậy.
- Hạch tâm của đao thuật cơ bản chính là vung đao, vung đao là đao di chuyển tùy ý, Lưu Quang Khoái Ngân Đao Quyết của ngươi hình dung cái này là đại lực lạc đao vô thanh và tiểu lực phách đao đao thế mãnh liệt, kỳ thật chính là cử trọng nhược khinh và cử khinh nhược trọng, luyện tập trọng đao và khinh đao có thể đẩy nhanh trạng thái luyện tập của ngươi.
- Có lý.
Ánh mắt Chu Phàm hơi sáng lên, sao hắn không nghĩ tới vậy?
Nếu có thể luyện trọng đao nhẹ và luyện khinh đao nhẹ, chính là đại lực lạc đao vô thanh và tiểu lực phách đao đao thế mãnh liệt mà Lưu Quang Khoái Ngân Đao Quyết nói, so với luyện tập trực đao thường quy thì không biết là phải nhanh hơn bao nhiêu lần.
Chu Phàm nghĩ đến đây, hắn lại nhíu mày nhìn về phía Vụ, đây là Vụ đang giúp hắn, nhưng Vụ sẽ không vô duyên vô cớ giúp hắn, Chu Phàm rất nhanh liền nghĩ tới nguyên nhân, Vụ đẩy nhanh tiến triển luyện đao của hắn, là để giúp hắn đổi đao quyết mà hắn cần nhanh hơn, nhằm cướp đoạt thọ mệnh của hắn.
Có điều cho dù là như vậy, Chu Phàm cũng sẽ không cự tuyệt sự hỗ trợ của Vụ, so với thọ mệnh mà những đao thuật đó cần, hắn càng cần năng lực có thể giữ mạng vào thời khắc mấu chốt hơn, đao thuật là không thể thiếu.
Chu Phàm cầm cự đao trên mặt đất lên, khiến cho hai vai hắn hơi trầm xuống, hắn cười khổ một tiếng, đao này đúng là không nhẹ, thậm chí còn nặng hơn so với tưởng tượng, phải tới ba trăm cân.
Đừng nhìn hắn có khí lực ba ngàn cân, nhưng đao trong tay không phải nâng lên rồi hạ xuống, mà là phải làm động tác vung đao.
Chu Phàm bắt đầu thử vung đao, cự đao hạ xuống, tiếng gió vù vù, chém cho sương mù xung quanh phiêu tán.
Chu Phàm nhe răng trợn mắt, hắn cảm thấy hắn luyện đao một ngày lại luyện vô ích rồi, đừng nói là hạ trọng đao không tiếng động, ngay cả vị trí hạ đao cũng trật.
Có điều đao nặng như vậy, độ khó so với trực đao mà hắn quen sử dụng thì quả thật là tăng mạnh, hạ đao trật cũng không phải chuyện lạ lùng gì.
Chu Phàm không quá nghiêm khắc, mà là liên tục vung đao, hắn phải mau chóng làm quen với trọng lượng của trọng đao trước, rồi mới tính tới cái khác.
Vung đao trăm lần, Chu Phàm ngay cả mồ hôi cũng không đổ một giọt, thậm chí không lộ ra vẻ mỏi mệt.
Nếu là ở thế giới bên ngoài, vung đao nặng như vậy trăm lần, khẳng định là không nhẹ nhàng như hiện tại, Chu Phàm cuối cùng cũng xác nhận, bất kể hắn làm gì ở trong Khôi Hà Không Gian, đều sẽ không cảm thấy mỏi mệt.
Khôi Hà Không Gian có loại lợi ích này, Chu Phàm đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian, hắn càng luyện tập chăm chỉ hơn.
Sau khi vung đao năm trăm lần, trọng đao của Chu Phàm khi hạ xuống vẫn có tiếng, nhưng không còn kém cỏi như vừa rồi, vị trí hạ đao cũng từ từ biến thành chuẩn xác hơn.
- Ta kiến nghị ngươi luyện tập đan xen, đừng chỉ luyện trọng đao.
Vụ vẫn đang uống rượu ăn đồ, hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
Lông mày Chu Phàm nhướng lên, hắn nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy Vụ nói rất có lý, cái hắn cần là bất kể tay cầm đao gì, đều có thể cấp tốc thích ứng, chém ra đao pháp mình muốn.
Luyện tập giao nhau như vậy, hiệu quả so với chỉ luyện một loại thì càng tốt hơn.
Chu Phàm buông trọng đao, nhặt tiểu đao lên, tiểu đao vào tay nhẹ như lông vũ.
Cầm tiểu đao, Chu Phàm cảm thấy rất không thoải mái.