Lỗ Khôi thở dài nói:
- Tối hôm qua lại chết một người.
Lại chết một người... Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, cho dù tỉ lệ tử vong của đội tuần tra cao, nhưng mấy ngày nay cứ xảy ra tình trạng như vậy, cũng không khỏi quá kỳ quái, nếu cứ tiếp tục thế này, không cần bao lâu, đội tuần tra đã chơi xong rồi.
- Lại có Hắc Du tập kích à?
Chu Phàm trầm giọng hỏi.
Lỗ Khôi nhổ nước bọt xuống đất, sau đó mới gằn giọng nói:
- Là Hắc Du, đúng là con mẹ nó tà môn, từ lúc ta làm đội trưởng tới nay, chưa bao giờ thấy Hắc Du thường xuyên tập kích như vậy.
Chu Phàm nói:
- Trong thôn nói thế nào?
Lỗ Khôi cười khổ nói:
- Hai vị lão đại nhân bảo chúng ta cẩn thận một chút, bọn họ cũng không có biện pháp gì hay.
Chu Phàm trầm mặc, tuần tra chỉ là biện pháp phòng thủ trong thôn, đối mặt với Hắc Du không biết lúc nào sẽ xuất hiện, trên tiên thiên đã ở vào trạng thái yếu thế, số lần Hắc Du xuất hiện tăng nhanh, bên Tam Khưu Thôn quả thật rất khó có biện pháp tốt hơn để xử lý loại tình huống này.
Không bao lâu sau, Trứu Thâm Thâm cũng tới, hắn nghiêm mặt nói:
- Tối hôm qua lại xuất hiện thương vong à?
Hiển nhiên hắn cũng đã nghe nói tới việc này.
Lỗ Khôi gật đầu nói:
- Đúng vậy, vốn ta vẫn muốn từ chỗ trực đêm điều người tới trực ngày, bổ sung nhân thủ đang thiếu thốn của ban ngày, hiện tại xem ra là không được rồi.
Phòng tuyến ban đêm so với phòng tuyến ban ngày thì quan trọng hơn, nếu để Hắc Du vào ban đêm đột phá phòng tuyến trong thôn, vậy dưới ảnh hưởng của những nhân tố như hoàn cảnh đêm tối cùng với thôn dân đang ngủ nghỉ, rất có khả năng sẽ xuất hiện thương vong lớn.
- Vậy hiện tại định làm thế nào?
Chu Phàm mở miệng nói.
Lỗ Khôi bất đắc dĩ nói:
- Nhân thủ thì trong thôn đang nghĩ cách bổ sung cho chúng ta, nhưng không phải một hai ngày là có thể làm được, cho nên hai ngày này vất vả cho hai người các ngươi, hai người các ngươi trấn thủ ở khu vực trống người, về phần công tác giám sát tuần tra thì giao cho ta làm.
Đối với an bài của Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm và Chu Phàm đều không có ý kiến, dẫu sao dưới tình trạng nhân thủ khan hiếm, cũng chỉ có thể làm như vậy.
An bài xong Công tác, Trứu Thâm Thâm xoay người đi làm.
- A Phàm, một mình ngươi không có vấn đề chứ? Dẫu sao người áo đen có thể đang nhìn chằm chằm vào ngươi, hay là ta phái một đội viên cho ngươi?
Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm, sắc mặt do dự nói.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Không cần, hiện tại nhân thủ vốn đã không đủ, một mình ta cẩn thận một chút là được rồi.
Người áo đen vừa mới thất bại một lần, sẽ không lại xuất hiện nhanh như vậy, cho dù xuất hiện, Chu Phàm cũng không quá sợ hãi.
...
Chu Phàm một mình mang theo Lão Huynh, rất nhanh đã tới Tiểu Khưu Hồ.
Nước hồ xanh lam dưới ánh mặt trời chói chang, giống như trong hồ cất giấu một quả cầu lửa đỏ thẫm, gió nhẹ thổi tới, hoa dại cỏ dại bên hồ hơi lắc lư, mặt nước hiện lên từng gợn sóng nhỏ.
Cảnh của Tiểu Khưu Hồ đẹp không sao tả xiết, nhưng người của Tam Khưu Thôn lại rất ít đặt chân tới đây.
Bởi vì Tiểu Khưu Hồ ở ngoài thôn, nếu ở ven hồ mà gặp phải Hắc Du bị kéo xuống nước, là rất khó sống sót, bởi vì ít có người đặt chân, bên hồ mới hoa thịnh cỏ dày như vậy.
Khu vực Chu Phàm phải phụ trách tuần tra chính là Tiểu Khưu Hồ.
Chu Phàm nhìn Tiểu Khưu Hồ có những gò đất nhỏ bảo vệ xung quanh, đứng ở trong vòng hắn không tùy tiện đi qua, Tiểu Khưu Hồ rực rỡ có khả năng sẽ tồn tại đủ loại nguy hiểm.
Trước khi đến Tiểu Khưu Hồ, Chu Phàm đã được Lỗ Khôi dặn dò, hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện đặt chân tới ven Tiểu Khưu Hồ.
Chức trách tuần tra một khu vực là chú ý tình huống dị thường ở xung quanh, đụng phải Hắc Du thì có thể lui lại.
Chu Phàm mang theo Lão Huynh, cẩn thận thị sát hoàn cảnh chung quanh Tiểu Khưu Hồ một chút, đợi sau khi quen thuộc rồi, hắn lại quay về trong vòng.
- Lão Huynh, lưu ý xung quanh cho ta.
Chu Phàm rút trực đao, không có việc gì, hắn muốn tranh thủ thời gian để luyện đao.
Lão Huynh chỉ lắc lắc cái đuôi trụi lông xem như là đáp ứng.
Đối với Lão Huynh, Chu Phàm vẫn rất tín nhiệm, hắn hơi ngưng thần, bắt đầu nhớ lại Lưu Quang Khoái Ngân Đao Quyết có được từ trong tay Vụ tối hôm qua.
Đao quyết này tên sao nghĩa vậy, lấy nhanh làm chủ, luyện đến chỗ cao thâm, đao quang ngưng tụ thành một tuyến lưu quang như màu bạc, rực rỡ sáng đẹp mà lại nguy hiểm.
Hiện tại hắn có được hai thiên của Lưu Quang Khoái Ngân Đao Quyết, một thiên là đao thuật cơ bản, một thiên là đao kỹ khí lực đoạn.
Chu Phàm tất nhiên phải bắt đầu luyện tập từ đao thuật cơ bản trước, hắn tham tường đao thuật cơ bản, trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ kinh ngạc, hiện tại hắn mới biết phương thức vung đao lúc trước của mình là khinh xuất cỡ nào.
Phương pháp đao thuật cơ bản giới thiệu quả thực là Chu Phàm chưa từng nghĩ đến.
Chu Phàm không nghĩ nhiều, mà là bắt đầu vung đao, lúc trước hắn ở trong rừng cây nhỏ cũng từng luyện tập vung đao, nhưng lúc trước hắn chỉ là đoán bừa, vung đao trong đao thuật cơ bản mới là vung đao chân chính.
Vung đao trong đao thuật cơ bản thậm chí động tác một tay cầm đao, hai tay cầm đao đều có yêu cầu khắc nghiệt, sau đó chính là khống chế đối với đao vung ra.
Bất kỳ binh khí nào cũng là bộ phận kéo dài của thân thể, mỗi lần vung đao đều phải cầu hạ xuống vị trí chính xác, ví dụ như động tác chém xuống, chém xuống một tấc chính là một tấc, tuyệt đối không thể sai một ly.
Luyện tập vung đao kỳ thật không phải thể lực và lực lượng, mà là khống chế tiết tấu, như vậy mới là vung đao chân chính, trong chiến đấu, mới có thể điều khiển đao như cánh tay, muốn chém tới đâu thì có thể chém tới đó.
Đây mới là điều cơ bản mà đao khách chân chính phải làm được, giống như Chu Phàm lúc trước đơn thuần dùng khí lực vung đao chiến đấu một cách dã man, bản thân hắn cũng cảm thấy quả thực là vũ nhục trực đao trong tay.
Mỗi lần vung đao như vậy, đều phải cầu hết sức chăm chú, tinh khí thần dồi dào bổ ra một đao, độ khó so với vung đao lúc trước là không thể so sánh.
Khi Chu Phàm mới luyện tập rất không thích ứng, mất tới nửa ngày, mới hơi thích ứng với động tác vung đao này.
Gần tới buổi chiều, Chu Phàm bắt đầu dừng tuần tra Tiểu Khưu Hồ, ăn một chút lương khô, cũng đút cho Lão Huynh một chút lương khô và nước, rồi lại tiếp tục bắt đầu luyện tập vung đao.
Nhập môn vung đao mà Lưu Quang Khoái Ngân Đao Quyết đề cập không chỉ yêu cầu vung đao chính xác, còn phải đạt tới hai loại cảnh giới đại lực lạc đao vô thanh (chém mạnh không tiếng động) và tiểu lực phách đao đao thế mãnh liệt (bổ nhẹ mà đao thế mãnh liệt), như vậy mới tính là nhập môn của đao thuật cơ bản chân chính.
Đại lực lạc đao sẽ mang theo tiếng xé gió vù vù, nhưng đây là vung đao sai lầm, đại lực lạc đao chân chính là lặng lẽ không tiếng động, muốn làm được tới điểm này, cần phải chém đủ mạnh cùng với khống chế lực độ sức gió đối với đao.
Tiểu lực phách đao đao thế mãnh liệt thì là một loại kỹ xảo vung đao hoàn toàn khác, dẫu sao cũng là tiểu lực, lại đao thế mãnh liệt, muốn làm được điểm này, nhất định phải dung nhập tinh khí thần vào trong đao và yêu cầu chính xác đối với đao chém ra.
Có đôi khi thứ càng cơ bản, càng tiếp cận đại đạo.
Đao thuật cơ bản này nhìn thì đơn giản, lại khó đại thành nhất, một khi tới ngày đại thành, tất nhiên sẽ khiến Chu Phàm nhìn được con đường của đao đạo.
Chu Phàm rất hiểu đạo lý này, cho nên trừ bỏ ra thời gian cần thiết để tuần tra, hắn một ngày sẽ dùng tất cả thời gian vào luyện tập đao thuật cơ bản.
Cho đến khi mặt trời lặn, tà dương nhuộm đỏ nước hồ xanh, Chu Phàm mới thu đao vào vỏ.
Chu Phàm quay quay hai bên đầu vai đau nhức, mỗi lần vung đao đều yêu cầu thả lỏng rồi kéo căng cơ nhục, phụ tải đối với cơ nhục là rất lớn.
Nếu không phải hắn đã trở thành võ giả Lực Khí Đoạn, thể chất nay đã hơn xưa, sợ rằng không thể liên tục một ngày luyện tập vung đao.