Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 53: Sợ hãi

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Phàm lờ mờ cảm thấy nếu hắn có thể cởi bỏ được câu đố người đó làm thế nào mà tìm được hắn, chắc có thể biết được thân phận của người này.

Nhưng Chu Phàm suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể tìm được đáp án thích hợp.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trước khi chuyện chưa tra ra manh mối, hắn sẽ hoài nghi tất cả, ngay cả Lỗ Khôi cũng nằm trong mục tiêu mà hắn hoài nghi.

Dẫu sao trước kia làm hình cảnh chính là như vậy, hoài nghi tất cả mục tiêu có thể hoài nghi, không được bỏ qua bất kỳ một dấu hiệu khả nghi nào.

Trong thôn có võ giả ẩn tàng, khả năng này cũng phải xếp vào.

Về phần mục đích giết hắn, đây vẫn là một đoàn sương mù.

Có điều Chu Phàm nghĩ kỹ lại, nếu nói gần đây biểu hiện ra của ai là có ác ý với hắn nhất, vậy mục tiêu đầu tiên là thôn đại phu Trương Hạc, mục tiêu thứ hai là Ô Thiên Bát cùng là phó đội trưởng như hắn.

Ô Thiên Bát không phải biểu hiện ra ác ý, nhưng loại thái độ có hứng thú với Chu Phàm của hắn, luôn khiến Chu Phàm cảm thấy có chút không tự nhiên.

Có cơ hội phải tiếp xúc với Trương Hạc một chút mới được, xem hắn có phải võ giả ẩn tàng không, cho dù hình thể của hắn không khớp với người áo đen đó, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có hiềm nghi.

Chu Phàm sửa sang lại những manh mối mà trước mắt có thể nắm giữ, sau đó đứng lên, trước tiên về phù ốc bổ sung hai tấm Tiểu Diễm Phù đã tổn thất trong chiến đấu, sau đó lại tới kho binh khí tìm một thanh hoàn thủ trực đao.

Trong đoạn thời gian gần đây, Chu Phàm cũng phải đề cao cảnh giác đối với chung quanh, bởi vì hắn không xác định được người áo đen sẽ tới ám sát vào lúc nào.

Khi làm xong những cái này, công tác tuần tra của một ngày đã tiếp cận kết thúc.

Đội viên tuần tra dần dần trở về doanh địa, không ít người trên mặt đều mang theo vẻ uể oải, bởi vì hôm nay gặp phải tổn thương thảm trọng, chết mất ba người, đã rất lâu rồi không xuất hiện chuyện một lần chết ba đội viên, sĩ khí khó tránh khỏi bị đả kích.

Chu Phàm trầm mặc nhìn tất cả những điều này.

Tiếp nhận kiểm tra trắc nhiệm cần thiết xong, đội viên tuần tra mỏi mệt đều tự tản đi.

- A Phàm.

Sắc mặt Sầu Hầu trắng bệch đi tới, trên mặt hắn không còn nụ cười như trước kia, hôm nay hắn vừa đi một vòng qua Quỷ Môn Quan.

Nếu Chu Phàm không tới kịp thời, hắn có thể đã chết rồi, vừa nghĩ tới mình thiếu chút nữa thì chết, Sầu Hầu quen cười đùa cợt nhả tất nhiên không thể cười được nữa.

- Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói.

Chu Phàm nói xong, dẫn theo Sầu Hầu đi vào trong thôn.

Có điều có người lại cản hai người Chu Phàm, là Hà Tào.

Chu Phàm nhíu mày nhìn người mới cùng khóa này,

- Có việc gì à?

Hà Tào thi lễ với Chu Phàm, nói:

- Chu đội trưởng, Lý Nhị Lư chết rồi.

Chu Phàm trầm giọng nói:

- Đây là chuyện mà ai cũng biết.

Sắc mặt Hà Tào cũng có chút tái nhợt như Sầu Hầu, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Chu Phàm nói:

- Nhưng ta không muốn chết.

- Ta nghĩ chỉ cần là người không tuyệt vọng thì đều không muốn chết.

Chu Phàm vẫn không hiểu Hà Tào ngăn hắn lại là có ý gì, nhưng nếu Hà Tào còn nhiều lời, hắn sẽ không nghe nữa.

Thanh âm của Hà Tào có chút khàn khàn:

- Ta muốn theo ngươi học Hổ Hình Thập Nhị Thức, ngươi có thể đột phá trở thành võ giả nhanh như vậy, Hổ Hình Thập Nhị Thức khẳng định mang tới tác dụng rất lớn.

Chỉ có trở thành võ giả, mới có thể đề thăng năng lực sinh tồn của hắn trên trình độ lớn nhất.

Chu Phàm cười khổ nói:

- Nếu theo ta học Hổ Hình Thập Nhị Thức có thể đột phá thành võ giả, vậy trong đội đã sớm an bài tất cả mọi người theo ta học rồi.

Chu Phàm có thể trở thành võ giả, không phải là vì Hổ Hình Thập Nhị Thức, mà là hắn ăn được một viên Thông Nguyên Đan, nhưng Thông Nguyên Đan là hắn phải dùng quái quyệt làm mồi câu hoặc một năm thọ mệnh làm mồi câu mới có được, có thể câu được hay không vẫn phải xem vận khí.

Đừng nói là Hà Tào, cho dù là Sầu Hầu, Chu Phàm cũng chưa chắc có thể tìm được Thông Nguyên Đan cho hắn phục dụng, có lẽ thiên phú của hai người này rất tốt, không cần Thông Nguyên cũng có thể cộng giai đoạn Lực Khí.

Có điều khả năng này là rất thấp, dẫu sao đội tuần tra cho tới giờ, cũng chỉ có ba vị đội trưởng Lỗ Khôi, bao gồm cả Chu Phàm ở bên trong mới có bốn vị đội trưởng.

Vẻ mặt Hà Tào đầy chua chát, nói:

- Ta đương nhiên biết hi vọng xa vời, nhưng ta bất kể là như thế nào cũng phải thử một lần, nếu ngay cả dũng khí thử cũng không có, muốn ta chờ chết như vậy, ta tuyệt đối không cam lòng.

Chu Phàm do dự một chút nói:

- Xin lỗi, ta thật sự không có thừa thời gian để giúp ngươi.

Giúp Sầu Hầu vì Sầu Hầu vốn là bằng hữu của hắn, lại có phần tình nghĩa của Trương mộc tượng, thời gian của bản thân hắn cũng không đủ để đề thăng thực lực, không thể tốn thời gian đi giúp Hà Tào.

Nếu hắn giúp Hà Tào, vậy thời gian của hắn sẽ giảm bớt, tiến bộ thực lực cũng sẽ biến thành chậm lại, đối với Chu Phàm mà nói, nguy hiểm sẽ tùy thời tiến đến, hắn không thể làm loại chuyện tự gây tổn hại cho bản thân này.

Sắc mặt Hà Tào ảm đạm, hắn không nhiều lời, mà là xoay người chuẩn bị rời đi.

- Ngươi biết chữ không?

Chu Phàm nhìn bóng lưng của Hà Tào, đột nhiên hỏi.

Hà Tào gật đầu, hắn từng theo Lâm thư sinh đã chết đọc sách một đoạn thời gian, nhận được không ít chữ.

Chu Phàm lại nói:

- Hổ Hình Thập Nhị Thức của ta là có được từ bản chép tay trong nhà Lỗ đội trưởng, ngươi có thể nghĩ biện pháp từ phương diện này.

Đây là manh mối duy nhất Chu Phàm có thể cho cung cấp cho Hà Tào, về phần Hà Tào có thể từ chỗ Lỗ Khôi có được cơ hội xem bản chép tay hay không thì phải dựa vào bản thân hắn.

- Cám ơn.

Hà Tào gật đầu rời đi.

Hai người Chu Phàm rời doanh địa, bước chân của Chu Phàm ngừng lại, hắn nhìn Sầu Hầu đang trầm mặc bất an, dẫu sao Sầu Hầu cũng không phải là hắn, tuổi tâm lý của Sầu Hầu thậm chí ngay cả mười lăm tuổi cũng chưa đến.

- A Phàm, Lý Nhị Lư chết rồi.

Bị Chu Phàm nhìn chằm chằm, Sầu Hầu mở miệng nói, thanh âm của hắn đã run rẩy,

- Cộng sự của ta cũng chết rồi.

- Hôm nay khi quái quyệt xuất hiện, ta hơi sợ. Cộng sự của ta... Quái quyệt lao về phía hắn. . . Quá nhanh. . . Hắn không kịp lui về phía sau, chỉ có thể vội vàng đón đỡ...

- Nhưng khí lực của quái quyệt quá lớn, cộng sự không đỡ được hai ba đòn đã bị đánh chết... Thật sự quá nhanh. . . Khi đó ta mới dán Tiểu Diễm Phù lên Hàn Cốt Côn.

- Nếu không phải ta sợ tới run rẩy... Mà nhanh hơn một chút... Có lẽ cộng sự sẽ không phải chết... Thật là vô dụng...

- Sau khi cộng sự chết, ta không quá thương tâm...Trong lòng ta không ngờ cảm thấy may mắn vì người chết không phải là mình. . . Nhưng lần sau... Lần sau nói không chừng người chết chính là ta thậm chí là A Phàm... A Phàm.

Nói tới đây, hốc mắt đã đỏ lên của Sầu Hầu có bước mắt chảy xuống,

- Ta thật sự rất sợ, nếu có thể, ta không muốn ở lại đội tuần tra nữa... Ở lại nơi này sẽ chết người...

Chu Phàm yên lặng lắng nghe, hắn nhìn Sầu Hầu đang sợ tới run rẩy, giơ tay lên hung hăng tát một cái lên mặt Sầu Hầu.

Bốp một tiếng, Sầu Hầu có chút sững sờ, ngay cả khóc cũng quên mất, hắn nhìn Chu Phàm với vẻ không thể tin được, hắn không hiểu vì sao A Phàm lại đột nhiên đánh hắn?

Chu Phàm rút tay về, lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng ta không sợ à? Nhưng bất kể ngươi có sợ hay không, có cầm được vũ khí lên hay không, có thể phản kháng được hay không, nó đều sẽ lao về phía ngươi, muốn xé ngươi thành từng mảnh.

- Sầu Hầu, ngươi cho rằng tuần tra là đang chơi đồ hàng à? Đây là chiến tranh! Ngươi phải có giác ngộ không phải ngươi chết thì chính là nó vong, đụng phải chúng, ngươi chỉ có thể giống như hôm nay giơ Hầu Côn của ngươi lên mà lao về phía chúng.

- Cho dù Gầu Côn có gãy, vậy dùng tất cả thủ đoạn đầu, răng chân tay để giết chết chúng, không giết được chúng thì ngươi sẽ phải chết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)