Chu Phàm nhìn phương hướng đạn tín hiệu, là một nửa khu vực tuần tra mà Trứu Thâm Thâm phụ trách, mình có nên lập tức chạy tới không.
Có điều ngay khi Chu Phàm đang do dự, lại có một phát đạn tín hiệu nữa dâng lên, vang vọng trong không trung.
Ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, phát đạn tín hiệu này ở ngay khu vực hắn phụ trách, hơn nữa vị trí là... Vườn rau mà Sầu Hầu tuần tra.
Chu Phàm không dám trì hoãn nữa, hắn chỉ nhìn thân ảnh đã chạy vào sâu trong rừng cây một cái rồi xoay người chạy tới bên vườn rau.
Chạy đến gần ruộng rau, Chu Phàm nghe thấy một trận tiếng kêu thảm thiết và tiếng hét lớn.
Sắc mặt Chu Phàm hơi biến đổi, vội vàng đẩy nhanh bước chân, chờ khi hắn đến nhìn một cái, trên mặt đất đã có thêm một cỗ thi thể.
Nhưng không phải Sầu Hầu, Sầu Hầu đang cầm Hầu Côn của hắn, bị một quái quyệt tóc đen toàn thân cao bằng một người trưởng thành công kích.
Sầu Hầu múa hầu côn như điên, gạt bàn tay của quái quyệt, quái quyệt dường như có chút kiêng kị gậy trong tay Sầu Hầu, nó không dám tùy tiện đụng vào Hàn Cốt Bạch Côn được dán tiểu diễm phù.
Tóc đen của quái quyệt bao phủ toàn thân, thô như đinh sắt, không nhìn thấy bộ mặt của nó.
Chu Phàm chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng lướt tới, một đao bổ tới lưng của quái quyệt tóc đen.
Quái quyệt tóc đen rống lên một tiếng, nó nghe thấy tiếng xé gió của đao, không chút do dự xoay người.
Nhưng đao của Chu Phàm vẫn bổ vào trên người nó.
Leng keng, trực đao giống như chém lên bụi gai sắt, lại chỉ rạch ra một lỗ hổng trên người quái quyệt tóc đen, dịch màu xanh lục từ vết đao chảy ra, nó lại phát ra một tiếng rống phẫn nộ, bàn tay rộng lớn đó chụp về phía Chu Phàm.
Thân thể của quái quyệt tóc đen cứng rắn hơn xa tưởng tượng của Chu Phàm, Chu Phàm đối mặt với bàn tay vỗ đến, hắn cúi thấp người lăn một vòng, tránh được đôi tay này.
Quái quyệt tóc đen nhấc chân đuổi theo muốn một cước giẫm chết Chu Phàm.
Sầu Hầu lấy hết dũng khí vung gậy về phía quái quyệt tóc đen.
Lão huynh cũng cắn tới sau lưng quái quyệt tóc đen.
Quái quyệt tóc đen không kịp xuất thủ với Chu Phàm, nó xoay người nổi giận vỗ lên Hàn Cốt Bạch Côn, khiến Sầu Hầu liên tục lui về phía sau, nhưng tay nó giống như là bốc cháy vậy, nó nhẹ nhàng vỗ vào không trung, hỏa diễm mới biến mất.
Lão Huynh thông minh vừa cắn vừa lui về phía sau, thân thể nhỏ nhắn này của nó đương nhiên không thể là đối thủ của quái quyệt tóc đen.
Chu Phàm thừa cơ xách đao bổ tới quái quyệt tóc đen, lại chém ra một vết thương ở trên người nó.
Khi quái quyệt tóc đen muốn đánh Chu Phàm, Chu Phàm sớm đã né tránh.
Sầu Hầu lại vung gậy đánh quái quyệt tóc đen.
Lão Huynh ở bên cạnh cũng đang thời cơ công kích.
Quái quyệt tóc đen trong nhất thời bị hai người một chó cầm chân, khiến cho phải chạy quanh, khiến nó tức đến nổi trận lôi đình.
Chu Phàm đổi một đạo Tiểu Diễm Phù khác, hắn thấy quái quyệt tóc đen đã bị Lão Huynh hấp dẫn sự chú ý.
Chu Phàm một hơi một hơi, nhắm chuẩn vết thương của quái quyệt tóc đen bị hắn chém ra dịch xanh, nhảy lên một cái, đao từ trên bổ xuống dưới, chính xác chém vào trên vết thương của quái quyệt tóc đen.
Trực đao không gặp cản trở, chém vào trong cơ thể quái quyệt tóc đen.
Quái quyệt tóc đen phát ra tiếng gào thét cực kỳ thê lương, chấn cho lỗ tai của Chu Phàm đang cầm đao đau nhói.
Quái quyệt tóc đen xoay người vỗ tới Chu Phàm.
Đao của Chu Phàm kẹt trong vết thương của quái quyệt tóc đen, trong nhất thời không rút ra được, hắn quyết định rất nhanh, lập tức hắn nhanh chóng lui về phía sau.
Sầu Hầu lại muốn giống như lúc trước, chạy tới hấp dẫn sự chú ý của quái quyệt tóc đen.
- Đừng tới đây, nó phát cuồng rồi.
Chu Phàm vừa lui về phía sau vừa nhìn chằm chằm quái quyệt tóc đen đang xông tới Sầu Hầu, lớn tiếng hét lên.
Sầu Hầu hơi sững sờ, liên tục lui về phía sau.
Lão Huynh cũng chỉ đứng ở một bên mà sủa.
Quái quyệt tóc đen quả nhiên đã phát cuồng, nó điên cuồng đập vườn rau, bàn tay đó đánh ra từng vũng bùn lớn nhỏ bất nhất trên mặt đất, lại không công kích bọn Chu Phàm.
Sầu Hầu nhìn mà da đầu ngứa ran, nếu hắn vừa rồi xông lên, đụng phải quái quyệt tóc đen đang phát cuồng này, chỉ cần ăn một chưởng, cho dù hắn đội nồi đen, cũng không chịu nổi một chưởng.
Quái quyệt tóc đen phát cuồng một lúc, mới ầm ầm ngã xuống đất.
Trên thân thể của quái quyệt tóc đen đã ngã xuống đất bốc lên hỏa diễm màu đỏ thẫm, hỏa diễm bốc cháy hừng hực.
Lúc này lục tục có đội viên tuần tra chạy tới, bọn họ nhìn thân thể đang bốc cháy, ánh mắt lộ ra vẻ thất kinh.
Quái quyệt tóc đen rất nhanh đã bị đốt thành tro tàn, chỉ còn lại thanh trực đao đó của Chu Phàm.
Nhưng Chu Phàm không tùy tiện đi rút trực đao, hắn không dám khẳng định thanh trực đao này liệu có bởi vì theo quái quyệt tóc đen bốc cháy mà xuất hiện biến hóa không tốt gì không?
- A Phàm.
Chân Sầu Hầu run rẩy, bước về phía Chu Phàm.
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Sầu Hầu, đứng lại, chẳng lẽ ngươi quên quy củ ở dã ngoại trong đội rồi à.
Bất kể phát sinh chuyện gì, đều không được phép đột nhiên tiếp cận người khác, phải bảo trì cự ly.
Sầu Hầu lập tức đứng lại.
Chu Phàm nhìn phương hướng phát đạn tín hiệu đầu tiên bắn tới, hắn lớn tiếng nói:
- Lưu lại hai người cùng Sầu Hầu canh giữ ở đây, người khác đi theo ta.
Tuy Chu Phàm mới làm phó đội trưởng mấy ngày, nhưng hắn vốn là võ giả, thực lực vượt xa đội viên bình thường, mệnh lệnh của hắn tất nhiên là không ai dám không nghe.
Chu Phàm dẫn theo một đám đội viên tuần tra, tiến đến phương hướng có phát đạn tín hiệu thứ nhất.
Chỉ là đến chỗ phát đạn tín hiệu thứ nhất, chiến đấu đã kết thúc rồi.
Chiến đấu thảm thiết, một tổ hai người phụ trách tuần tra khu vực này đều chết, Trứu Thâm Thâm chống kiếm thở dốc, dưới chân hắn có thêm một khối cầu to bằng cái đầu, trên khối cầu có sợi tóc màu đỏ.
Đây là 'Di thể' của quái quyệt đó.
Chu Phàm cau mày, hắn nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, có một thi thể là rất quen thuộc với hắn, chính là người mới Lý Nhị Lư cùng vào đội với hắn, Lý Nhị Lư chết rồi.
- Bên ngươi thế nào?
Trứu Thâm Thâm nhìn Chu Phàm hỏi.
- Quái quyệt đó công kích vườn rau, bị ta chạy tới giết rồi, nhưng cũng chết một đội viên.
Chu Phàm thở dài nói.
- Giết chết được là tốt rồi.
Trứu Thâm Thâm có chút kinh ngạc nhìn Chu Phàm,
- Ta vốn nghĩ ngươi không đối phó được, chuẩn bị chạy tới giúp ngươi.
Chu Phàm trầm mặc không nói nhiều, hắn cảm thấy việc này thật sự quá khéo, đầu tiên là hắn bị người ta ám sát, tiếp theo lại liên tục phát sinh chuyện hai quái quyệt tập kích đội tuần tra.
Lỗ Khôi rất nhanh cũng chạy đến, hắn một mực ở trong doanh địa, đương nhiên không nhanh bằng Chu Phàm và Trứu Thâm Thâm.
Nghe thấy hai quái quyệt đều bị xử lý, Lỗ Khôi thở phào, nhưng nghe nói đã chết hai người là Lão Điểu và một người mới, sắc mặt hắn lại buồn khổ, trong đội vốn nhân thủ không đủ, giờ lại chết ba người, nhân thủ càng lúc càng giật gấu vá vai.
Ba đội trưởng bọn Chu Phàm trở lại doanh địa, trải qua một loạt kiểm tra, xác nhận không bị bất kỳ nguyền rủa gì bám vào người, ba người mới ngồi xuống thương lượng việc này.
Chu Phàm đầu tiên là miêu tả bộ dạng của quái quyệt hắn đụng phải.
- Là Thiết Phát Thú trình độ Hắc Du, thân thể của nó được tóc đen bảo vệ, cũng sắp đạt tới trình độ đao thương bất nhập rồi, một Hắc Du Quái Quyệt là rất khó giải quyết, ngươi là làm thế nào mà giết chết được nó?
Lỗ Khôi hơi biến sắc hỏi.
Chu Phàm kể lại quá trình hắn làm thế nào mà giết được Thiết Phát Thú.
Lỗ Khôi và Trứu Thâm Thâm hai người nghe xong mới hiểu ra, Trứu Thâm Thâm nói:
- Đây quả thật là một biện pháp xảo diệu, có điều phải có người hiệp trợ mới được.
- Ngươi đụng phải là quái quyệt gì?
Lỗ Khôi lại nhìn về phía Trứu Thâm Thâm hỏi.