Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 50: Không tiếng động

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi Trứu Thâm Thâm và Chu Phàm xác nhận phạm vi tuần tra của hai người, Trứu Thâm Thâm không chút do dự xoay người rời đi.

Chu Phàm nhìn bóng lưng của Trứu Thâm Thâm, hai hàng lông mày của hắn hơi nhướng lên, thầm suy đoán trong lòng, có lẽ Trứu Thâm Thâm không muốn hắn đi theo bên cạnh, mới áp dụng cách làm này.

Dẫu sao Chu Phàm đi theo bên cạnh hắn, có thể phát hiện thực lực của hắn ở đâu, mà ở trong mắt Trứu Thâm Thâm, Chu Phàm và Lỗ Khôi có quan hệ tốt, có khả năng sẽ tiết lộ bí mật của hắn cho Lỗ Khôi.

Chu Phàm nhún nhún vai, kỳ thật cho dù hắn biết Trứu Thâm Thâm là cảnh giới gì, hắn cũng tuyệt đối không nói một chữ với Lỗ Khôi, tranh danh ngạch Thiên Lương Lý, Chu Phàm tạm thời không định nhúng tay vào.

Nếu thật sự muốn nhúng tay, vậy cũng nên là lúc bản thân hắn cảm thấy có cơ hội để tranh một chút.

Danh ngạch Thiên Lương Lý thì Chu Phàm cũng muốn có, nhưng Chu Phàm cũng tự hiểu lấy mình, trước mắt theo hắn thấy, ba người Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm và Ô Thiên Bát, thực lực sợ rằng không thấp hơn Lực Khí Cao Đoạn.

Lại thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, muốn đọ với ba người bọn họ, Chu Phàm vẫn còn yếu.

Chu Phàm mơ hồ cảm thấy, nếu hắn không tiến vào cảnh giới Lực Khí Cao Đoạn, chỉ sợ vẫn không tranh lại được danh ngạch với ba người.

Chu Phàm thu hồi những tâm tư này, đi trên Mạch Khuyên của Tam Khưu Thôn bắt đầu công tác tuần tra một ngày.

Không thể không nói, làm phó đội trưởng, so với làm đội viên bình thường thì thoải mái tự do hơn nhiều.

Nếu tuần tra mệt, có thể tùy thời tìm chỗ nghỉ ngơi, việc duy nhất cần phải làm là thỉnh thoảng giám sát không cho đội viên bình thường ăn bơ làm biếng.

Chỉ là tuần tra một mình có chút buồn chán, hắn là phó đội trưởng, phải làm gương tốt, cũng không thể tìm bọn Sầu Hầu nói chuyện phiếm.

Đến giữa trưa, sau khi hoàn thành một lần tuần tra, Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút, liền tìm một rừng cây trong Mạch Khuyên.

Rừng cây này ở đoạn giữa khu vực hắn phải tuần tra, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, cũng tiện cho hắn lập tức tiến đến trợ giúp.

Tìm một rừng cây như vậy, Chu Phàm không phải để nghỉ ngơi, mà là để luyện tập đao pháp.

Đao pháp chẳng qua là mấy cách dùng như chém, đâm, gạt, bổ... Chu Phàm tạm thời chưa học đao pháp, nhưng hắn cảm thấy cho dù là chém vào không khí cả ngàn lần, vậy cũng có tác dụng nhất định.

Hơn nữa không ngừng chém bổ, cũng có thể khiến hắn thích ứng với khí lực mới tăng trưởng trong cơ thể hơn.

Vẻ mặt Chu Phàm rất nghiêm túc bổ từng đao vào trong không khí.

Ánh mặt trời thuận theo lá cây chiếu xuống.

Trong rừng cây nhỏ vắng lặng không tiếng động, Lão Huynh nằm ở xa xa, không quấy rầy Chu Phàm luyện đao.

Qua một đoạn thời gian, con mắt nheo lại của Lão Huynh bỗng nhiên mở ra, nó ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, lại không phát hiện gì, nhưng vẫn sủa to về phía Chu Phàm.

Chỉ là tiếng sủa không vang lên, Lão Huynh tựa như biến thành một con chó câm điếc, thanh âm của nó không phát ra được.

Chu Phàm dừng luyện đao, hắn không nghe thấy tiếng sủa của Lão Huynh, nhưng hắn cũng cảm thấy không đúng, bởi vì quá im lặng.

Lỗ tai hắn có lẽ không bằng Lão Huynh, nhưng cũng không điếc, rõ ràng lúc trước hắn còn có thể nghe thấy tiếng đao phong khi bổ vào trong không khí, nhưng tiếng đao phong lại đột nhiên biến mất.

Chu Phàm nhìn về phía Lão Huynh, Lão Huynh vừa sủa to, vừa chạy về phía hắn, giống như là phim câm.

Sắc mặt Chu Phàm đại biến, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, tình huống quái dị như vậy, hắn hoài nghi mình đã gặp phải quái quyệt rồi.

Tay trái Chu Phàm sớm đã nắm Tiểu Diễm Phù, tay phải thì nâng hoàn thủ trực đao lên, hoàn cảnh nơi này im lặng tới quỷ dị.

Chu Phàm vừa định mang theo Lão Huynh rút khỏi rừng cây này trước, có điều hắn không hoạt động bước chân.

Bởi vì hắn thấy có người đi vào phiến rừng cây này.

Ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, người này toàn thân bị áo đen bao phủ, ngay cả đầu cũng đội mũ chùm màu đen, chỉ có một đôi mắt lộ ra.

Chu Phàm thử mở miệng hỏi người đó là ai, nhưng hắn ở trong thế giới này căn bản không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể coi như không có gì.

Trong mắt người áo đen mang theo vẻ cười nhạo, hắn rút trường kiếm bên hông ra, thân kiếm phủ kín hỏa diễm hỏa diễm.

Sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng, hắn nhận ra bám trên trường kiếm là Tiểu Diễm Phù, Chu Phàm không dám lơ là, Tiểu Diễm Phù ở tay trái của hắn vỗ vào sống đao, hoàn thủ trực đao có hỏa văn đang lan ra.

Chu Phàm đã sớm biết, Tiểu Diễm Phù không chỉ có thể đả thương quái quyệt, càng có thể đả thương người!

Người áo đen không lãng phí thời gian, một kiếm đâm tới Chu Phàm, giống như lửa khói trên đồng cỏ.

Chu Phàm chém ngang ra một đao.

Tất cả đều được tiến hành trong im lặng, đao kiếm chạm nhau, có vô số tia lửa bắn ra.

Chỉ là đao kiếm vừa chạm nhau, ánh mắt người áo đen lộ ra vẻ kinh ngạc, trường kiếm trong tay hắn bị khí lực to lớn từ trên đao truyền đến ép cho hóa thành một hình cung, cả người lẫn kiếm bắn ra.

Một đao này của Chu Phàm là dồn hết toàn lực, bởi vì hắn biết người áo đen dám tới giết hắn, khẳng định là nắm chắc mới đến, nhưng người áo đen khẳng định không biết hắn mới đột phá, cho nên vừa ra tay chính là toàn lực, để thắng được tiên cơ.

Dưới Hữu tâm tính vô tâm, người áo đen ăn quả đắng.

Chu Phàm phát ra tiếng hét lớn không tiếng, hắn kéo hoàn thủ trực đao, nhanh chóng đuổi sát người áo đen đang bay lên trời, thừa dịp hắn bệnh phải lấy mạng hắn.

Chu Phàm muốn trước khi người áo đen rơi xuống đất, một đao chém người này thành hai nửa!

Chỉ là người áo đen không rơi xuống đất, khi ở trong không trung vươn tay trái hóa trảo, tóm vào trên một gốc cây to như miệng bát, trên thân cây lộ ra năm vết tay rất sâu, vụn gỗ bay tán loạn.

Người áo đen lại mượn đó tung người lên, ánh mắt hắn lạnh lùng, một kiếm chém tới Chu Phàm ở phía dưới.

Chu Phàm không hề sợ hãi, lại gạt một đao từ dưới lên trên.

Đao kiếm va chạm, tia lửa văng khắp nơi.

Đầu vai Chu Phàm hơi trầm xuống, sắc mặt của hắn hơi biến đổi, khí lực của đối phương không ngờ không thua hắn!

Tâm niệm Chu Phàm xoay chuyển rất nhanh, cổ tay xoay một cái, trực đao lướt qua thân kiếm chém tới người áo đen.

Người áo đen lại dùng trường kiếm trong tay mượn lực nhảy ra sau, thân hình lộ ra rất phiêu dật.

Trường đao trong tay Chu Phàm bám sát người áo đen đang rơi xuống đất mà chém dọc tới, hắn không muốn để người áo đen có không gian để xuất thủ.

Người áo đen rơi xuống đất, trong mắt đầy vẻ tức giận, hiển nhiên bắt đầu từ khi hắn đến ám sát Chu Phàm, tình thế đã hoàn toàn không giống như hắn nghĩ, trường kiếm trong tay hắn rung lên, trường kiếm như gió bay đâm thẳng ra, nhanh tới chỉ có thể thấy được một chút kiếm ảnh.

Kiếm ảnh từ một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám, trong không trung giống như có một đóa hoa lửa đỏ thẫm.

Ánh mắt Chu Phàm lộ ra một tia sợ hãi, hắn trước giờ chưa từng thấy kiếm pháp quỷ dị như vậy, hắn không biết kiếm ảnh nào mới là chân thực.

Thế xông tới của Chu Phàm khiến hắn khó có thể lui về phía sau, hắn hít sâu một hơi, trường đao trong tay từ chém dọc đổi thành mua quanh.

Tiếng leng keng không ngừng vang lên, tia lửa văng khắp nơi.

Chu Phàm lui về phía sau mấy bước, hắn nhìn cánh tay phải, bên trên đã có thêm hai vết kiếm không sâu, nhưng vết thương cháy đen, đây là bị hỏa ý trên thân kiếm đốt cháy.

Người áo đen không bị thương, trong mắt hắn mang theo sát ý lạnh lùng, không định công kích Chu Phàm nữa.

Chu Phàm bị thương, trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì cuối cùng cũng có thanh âm rồi.

Lúc này Lão Huynh mới chạy như điên đến, Chu Phàm dùng tay ngăn nó lại, hắn chỉ nhìn chằm chằm người áo đen.

Người áo đen lại nhìn Chu Phàm, trường kiếm của hắn đã vào vỏ, bỏ chạy vào rừng cây ở phía sau bên trái.

Chu Phàm cười lạnh một tiếng, muốn đuổi theo, hiện tại không còn là thế giới không tiếng động, chỉ cần vừa đuổi vừa hô, người của đội tuần tra rất nhanh có thể tới giúp hắn bao vây người áo đen này.

Nhưng trên bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng nổ mạnh chói tai.

Chu Phàm dừng chân, mày nhăn lại, đây là đạn tín hiệu của đội tuần tra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)