- Ngươi nói đây là phù lục?
Chu Phàm nhìn da thú trong tay, vẻ mắt đầy kinh ngạc,
- Phù lục không phải là vẽ trên giấy vàng à?
Vụ cười khẩy nói:
- Đó là ngươi vô tri, ai quy định phù lục nhất định phải vẽ trên giấy? Có chỉ phù (phù giấy), bì phù (phù da), mộc phù (phù gỗ), ngọc phù (phú ngọc), thậm chí là khắc lên dụng cụ vàng bạc cũng có, chúng đều có thể gọi là phù lục, có điều phần lớn là dùng bốn loại chất liệu giấy, da, gỗ, ngọc, làm chủ, trong tay ngươi chính là bì phù.
- Chất liệu khác nhau, vậy chúng có khác biệt gì?
Chu Phàm lại hỏi.
- Khác nhau ở số lần sử dụng, giống như chỉ phù, chỉ phù có tốt tới mấy thì số lần sử dụng cũng chỉ là ba lần, phù lực sẽ xói mòn, mà số lần sử dụng của bì phù là bốn đến sáu lần, phẩm chất của bì phù trong tay ngươi cũng là dùng bốn lần thì phù lực sẽ hết.
Mắt Chu Phàm hơi sáng lên, nếu là như vậy, phù lục da thú trong tay hắn, tương đương với bốn đạo Tiểu Diễm Phù giấy vàng.
- Phương pháp sử dụng có khác biệt gì không?
Chu Phàm hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất.
- Không khác gì chỉ phù cả, với trình độ của ngươi mà xét, chỉ có thể kèm lên trên binh khí.
Vụ thu đã thu thọ mệnh, trả lời rất nghiêm túc.
Chu Phàm vẫn muốn hỏi thêm một số chuyện về phù lục, nhưng loại cảm giác trời đất quay cuồng đã truyền đến, hắn chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
Từ trên giường tỉnh lại, Chu Phàm vội vàng nhìn giường của mình, rất nhanh hắn liền phát hiện phù lục da thú và trái cây Tôi Luyện Thứ bị sương mù bao phủ.
Hai thứ này nhìn thì có chút hư ảo, Chu Phàm vươn tay ra chạm vào một chút, sương mù tản đi, hai thứ biến thành chân thực.
Chu Phàm đầu tiên là cầm lấy phù lục da thú, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ tiếc nuối, hắn vốn còn rất nhiều điều về phù lục da thú muốn hỏi, ví dụ như uy lực của Tiểu Lôi Phù thế nào? Còn có phù lục hạ phẩm Hoàng cấp mà trong miệng Vụ nhắc tới, phân chia phù lục lại là thế nào?
Đáng tiếc là thời gian không đủ.
Chu Phàm cẩn thận cầm trái cây toàn là cốt thứ này, hắn do dự một chút, vẫn không lập tức dụng, mà là tìm chỗ kín đáo cất Tôi Luyện Thứ đi.
Về phần phù lục da thú, hắn quyết định mang theo trên người, có thêm một đạo bì phù, cũng giống như hắn có thêm thủ đoạn giữ mạng vậy, ít nhất cũng không giống như lúc trước, nếu hai đạo Tiểu Diễm Phù bị tiêu hao hết, vậy hắn đối mặt với quái quyệt chính là thúc thủ vô sách.
Thứ giữ mạng như vậy đương nhiên mang theo trên người là thỏa đáng hơn.
Tu hoạch đêm qua rất lớn, hơn xa tưởng tượng của Chu Phàm, mấu chốt là trao đổi của hắn và Vụ đã nhiều hơn lúc trước, chỉ cần lão già đó chịu trao đổi với hắn, khẳng định có thể moi ra được nhiều thứ hơn.
Nếu so sánh, tổn thất một tháng thọ mệnh cũng không tính là gì.
Trong lòng Chu Phàm suy nghĩ việc này, ăn xong bữa sáng, cáo từ cha mẹ rời nhà.
Nửa đường lại rủ theo Sầu Hầu, cùng nhau đến doanh địa đội tuần tra, Chu Phàm mới không tiếp tục nghĩ chuyện Khôi Hà Không Gian nữa, thu hồi tâm tư.
Lúc này ở doanh địa đội tuần tra, người so với sáng sớm trước kia thì nhiều hơn rất nhiều, bởi vì đội viên trực đêm không nhận kiểm tra xong thì về nhà nghỉ ngơi như trước kia, mà là đều ở lại.
- Oa, náo nhiệt quá.
Sầu Hầu cười nói.
Chu Phàm nhìn người trong doanh địa, hắn khẽ nhướn mày, trong lòng đã có suy đoán.
Người trực ngày cũng lục tục đi đến.
Như vậy, đội viên của đội tuần tra đều đến đông đủ.
Đứng bên cạnh Lỗ Khôi là Ô Thiên Bát và Trứu Thâm Thâm, ba người bọn họ đứng ở dưới Vệ Cổ, đối mặt với tất cả đội viên đội tuần tra, Lỗ Khôi lại gọi Chu Phàm một tiếng.
Chu Phàm đi tới, chắp tay hành lễ.
Lỗ Khôi bảo Chu Phàm đứng ở bên cạnh, hắn lại cao giọng nói với các đội viên đội tuần tra:
- Các vị, tin rằng các ngươi cũng loáng thoáng biết được, ngày hôm qua, Trịnh Chân Mộc huynh đệ của chúng ta đã bất hạnh hi sinh trong tay quái quyệt.
Nghe thấy lời nói của Lỗ Khôi, trên mặt không ít người của đội tuần tra đều lộ ra vẻ bi thương, không chỉ bởi vì sự hi sinh của Trịnh Chân Mộc, phần lớn là loại cảm giác thỏ tử hồ bi, không ai biết lúc nào sẽ tới lượt bọn họ.
Lỗ Khôi nói xong những lời điếu vong cho Trịnh Chân Mộc, sau đó mới lại nói:
- Nhưng đại hạnh trong bất hạnh là, Chu Phàm huynh đệ mới gia nhập đội tuần tra trong chiến đấu ngày hôm qua đã đột phá trở thành võ giả.
Lời này vừa được nói ra, các đội viên của đội tuần tra đều phát ra tiếng xôn xao, bọn họ không kìm được mà đều nhìn về phía Chu Phàm, trong ánh mắt mang theo biểu cảm không thể tin nổi.
Trong hơn sáu mươi người của đội tuần tra chỉ có ba đội trưởng mới là võ giả, hiện tại Chu Phàm chỉ gia nhập không đến ba ngày đã thành võ giả, loại tin tức này tất nhiên khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Lý Nhị Lư và Hà Tào đều kinh ngạc nhìn Chu Phàm, bọn họ cũng không ngờ Chu Phàm lại trở thành võ giả.
Sầu Hầu thì cười đắc ý.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh đón nhận những ánh mắt này.
- Quái quyệt giết chết Trịnh Chân Mộc huynh đệ chính là chết trong tay huynh đệ Chu Phàm, thực lực của hắn đã được chúng ta nghiệm chứng.
Lỗ Khôi nhìn qua những đội viên trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, tiếp tục lớn tiếng nói,
- Dựa theo quy củ trong đội, đồng thời tối hôm qua đã thương lượng với trong thôn, từ hôm nay trở đi, Chu Phàm huynh đệ chính là phó đội trưởng đội tuần tra, rõ chưa?
- Vâng?
Mọi người đồng thanh đáp, trong lòng bọn họ không còn hoài nghi nữa, dẫu sao thực lực đã thông qua nghiệm chứng của đội trưởng, vậy thì không sai được.
Nói xong, Lỗ Khôi lại dặn dò vài câu, để trực đêm trở về nghỉ ngơi, trực ngày thì dưới sự an bài của Lỗ Khôi và Trứu Thâm Thâm, tiếp tục việc tuần tra hôm nay.
- Chúc mừng, Chu đội trưởng.
Ô Thiên Bát không vội vã rời khỏi, mà là mỉm cười nói.
Chu Phàm cười nói:
- Sau này xin Ô đội trưởng chỉ giáo nhiều hơn.
Trước khi Trịnh Chân Mộc chết, từng nói Ô Thiên Bát là độc xà, cho dù Chu Phàm bán tín bán nghi, nhưng hắn cũng không dám lơ là đối với Ô Thiên Bát.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Ô Thiên Bát lại nói:
- Chờ qua mấy ngày nếu Chu đội trưởng có rảnh, ta mời ngươi đến nhà ta ăn cơm.
Chu Phàm chỉ thuận miệng đáp lời, nói nếu có rảnh khẳng định sẽ tới.
- Hai người các ngươi đang nói gì thế?
Lỗ Khôi an bài công tác xong, cười cười đi tới.
- Không có gì, chỉ là chúc mừng Chu đội trưởng vài câu, nói chuyện phiếm mà thôi.
Ô Thiên Bát cười ha ha nói.
Chu Phàm chỉ cười không nói gì.
Lỗ Khôi nhìn hai người một cái, hắn mở miệng nói:
- Ô đội trưởng, Chu đội trưởng vừa nhậm chức, hiện tại để hắn theo Trứu Thâm Thâm học tập một đoạn thời gian, chờ thêm một thời gian nữa sẽ để hắn theo ngươi học tập, như vậy không có vấn đề gì chứ?
Ô Thiên Bát cười nói:
- Đương nhiên không có vấn đề, có Chu đội trưởng hỗ trợ, cầu còn không được.
- Vậy nhờ Ô đội trưởng.
Chu Phàm ở bên cạnh cười nói.
- Khách khí khách khí.
Ô Thiên Bát xua tay nói,
- Nếu không có việc gì, ta về nghỉ ngơi trước.
Sau khi Ô Thiên Bát đi rồi, Lỗ Khôi mới như có thâm ý nói:
- A Phàm, tuần tra đêm với Ô Thiên Bát, đường tối khó đi, nhớ phải cẩn thận, chú ý an toàn.
Chu Phàm gật đầu nói:
- Lỗ đại ca, ta nhớ rồi.
Lỗ Khôi cười hài lòng,
- Đúng rồi, ngươi trước tiên theo ta đi gặp Hoàng lão đại nhân đã, sau đó ta dẫn ngươi đi tìm Trứu Thâm Thâm.