Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 46: Tôi luyện thứ

Chương Trước Chương Tiếp

Cầm Cần câu xám đậm ở trong tay có một loại cảm giác lạnh lẽo, bên trên cần câu không có dây câu, Chu Phàm Chu Phàm Vụ hỏi:

- Mồi câu quỷ quyệt này dùng thế nào?

- Vẫn giống như lần trước ngươi dùng cần câu, trực tiếp vung vào trong sông là được.

Vụ thản nhiên nói.

Vụ nói như vậy, Chu Phàm cũng không do dự nữa, hắn đứng ở mép thuyền, vung cần câu, dây câu xám đậm rất nhanh liền từ trong cần câu lộ ra, rơi xuống sông xám.

Hắc ảnh bơi dưới đáy sông điên cuồng bơi lội, dây câu bị kéo cho không ngừng trầm xuống.

Dây câu căng ra khiến đỉnh cần hơi cong lại, tay Chu Phàm dùng sức nhấc lên, trong nước vang lên tiếng rào rào, có thứ gì đó bị dây câu giống như bạch tuộc kéo lên.

Vật thể hình cầu to bằng quyền đầu, ngoài mặt khối cầu trắng có cốt thứ dầy đặc.

Chu Phàm nhìn thứ ở cuối dây câu, sắc mặt của hắn ngạc nhiên, đây khẳng định không phải đan dược, nhưng là cái gì vậy?

- Vụ đây là cái gì vậy?

Chu Phàm không biết lại nhìn về phía Vụ.

Vụ lạnh lùng nói:

- Ngươi coi ta là Giám Định Sư miễn phí của ngươi à? Muốn ta nói với ngươi, vậy phải trả một cái giá cực đắt.

- Ngươi muốn cái gì?

Chu Phàm nhìn khối cầu phủ kín cốt thứ, mở miệng hỏi.

Vụ chậm rãi nói:

- Thọ mệnh, nếu ngươi muốn ta giám định giúp ngươi, nhất định phải thanh toán bằng thọ mệnh.

- Ngươi muốn thọ mệnh của ta có ích lợi gì?

Chu Phàm có chút kinh ngạc hỏi, câu cá cần thọ mệnh, Vụ hiện tại cũng đòi thọ mệnh của hắn?

Chẳng lẽ thọ mệnh bị lấy đi từ việc câu cá, là sẽ lọt vào trong tay Vụ à?

- Cái này không liên quan tới ngươi, nếu ngươi nguyện ý thanh toán thọ mệnh, ta sẽ giám định cho ngươi.

Vụ lắc đầu nói.

Chu Phàm trầm mặc một chút, hỏi:

- Vậy giám định mất bao nhiêu thọ mệnh?

- Một lần giám định mất một năm thọ mệnh.

Vụ nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra giá.

Sắc mặt Chu Phàm biến thành màu đen, nói:

- Quá đắt, nếu là như vậy, ta giám định mấy lần thì mạng cũng không còn, ta cảm thấy một ngày thọ mệnh giám định một lần còn có thể chấp nhận được.

Vụ cười nhạo nói:

- Một ngày một lần? Nào có chuyện tiện nghi như vậy? Một năm một lần, muốn thì giám định không muốn thì thôi.

Chu Phàm nghiêm mặt nói:

- Một năm một lần ta sẽ không giám định, ngươi chỉ là thuận miệng nói ra thôi, không phải trả giá gì, việc gì phải đòi cao như vậy?

- Đúng vậy, ta đích xác chỉ cần nói mà thôi, không cần trả giá gì, nhưng vấn đề là ngươi không biết, ngươi không biết lại chỉ có thể tìm ta giám định, ra giá gì không phải là ta định đoạt à?

Vụ bình tĩnh nói.

Chu Phàm trầm giọng nói:

- Ta không biết, nhưng không có nghĩa là bên ngoài không ai biết, cùng lắm thì ta chỉ là tốn chút thời gian để kiểm tra, cũng không nhất định phải tìm ngươi.

Vụ nghe xong liền trầm ngâm, hắn bỗng nhiên gật đầu nói:

- Ngươi nói cũng có lý, ta vốn đang muốn bắt nạt ngươi không biết, nhưng ngươi không biết, bên ngoài luôn sẽ có người biết đây là thứ gì, vậy tri thức của ta cũng không đáng giá như ta nghĩ, như vậy đi, một tháng một lần giám định.

- Một tháng một lần vẫn đắt, như vậy đi, ta lui một bước, bảy ngày một lần.

Chu Phàm cò kè mặc cả.

Sắc mặt Vụ lạnh xuống:

- Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, nửa tháng một lần, không thể ít hơn, bằng không ngươi tự mình nghĩ biện pháp đi.

Chu Phàm thấy Vụ không chịu hạ nữa, hắn mới cười cười nói:

- Nửa tháng một lần thì nửa tháng một lần, có điều nếu câu cá dùng thọ mệnh, có phải cũng có thể nửa tháng một mồi câu không?

Trong lòng Chu Phàm nghĩ là giám định đã có thể mặc cả, vậy thọ mệnh để câu cá cũng chưa chắc không thể mặc cả, nếu nửa tháng một mồi câu, vậy khi hắn cùng đường, có lẽ có thể dùng được.

Vụ cười lạnh nói:

- Giá sử dụng cần câu không phải ta có thể quyết định, ngươi hỏi ta làm cái gì?

Chu Phàm vội vàng hỏi dò:

- Vậy là ai định?

Vụ không trả lời, mà là không kiên nhẫn nói:

- Ngươi rốt cuộc có muốn giám định không?

- Có.

Chu Phàm gật đầu nói.

Chu Phàm vừa nói xong, trong thân thể hắn có một đạo quang mang màu trắng bay ra, hạ xuống tay Vụ.

Vụ phất tay, đạo bạch quang đó tiêu tán.

Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn có thể cảm thấy mình mơ hồ thiếu đi một chút gì đó,

- Đây là nửa tháng thọ mệnh à?

- Đấy đương nhiên là nửa tháng thọ mệnh của ngươi.

Trên mặt Vụ lộ ra nụ cười quỷ dị,

- Có điều ngươi yên tâm, ta không phải có thể tùy tiện rút lấy thọ mệnh của ngươi, chỉ có ngươi nguyện ý ta mới có thể rút lấy.

- Để hồi báo, ta có thể nói với ngươi, thứ trong tay ngươi là một loại trái cây đặc thù, nó tên là Tôi Luyện Thứ, có tác dụng đẩy nhanh thối luyện nguyên khí.

- Tôi Luyện Thứ?

Chu Phàm nhìn khối cầu gai trắng trong tay, hắn nhíu mày nói:

- Ta không quá hiểu ý của ngươi.

Vụ tức giận nói:

- Cái này thì có gì mà không hiểu, chính là có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện của ngươi, chỉ cần sau khi ngươi trở về, dùng tay bóp Tôi Luyện Thứ, nó sẽ thuận theo máu dung nhập vào trong cơ thể, đến lúc đó ngươi sẽ biết hiệu quả.

- Liệu có tác dụng phụ không?

Chu Phàm truy hỏi.

- Không có tác dụng phụ, chỉ hơi đau mà thôi.

Vụ không mặn không nhạt nói,

- Đây dẫu sao cũng không phải đan dược, là trái cây từ cỏ cây kết thành, dược lực sẽ nguyên thủy dã man một chút, có điều so sánh với hiệu quả của nó, vẫn đáng.

- Trong sông có trái cây, vậy chính là có một cây cần câu là chuyên môn câu trái cây, đúng không?

Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút lại thăm dò.

Đáng tiếc Vụ không trả lời vấn đề này của Chu Phàm,

- Cần câu xám đậm ngươi còn có thể câu một lần nữa, ta kiến nghị tốt nhất là nhanh lên một chút, bởi vì thời gian không còn nhiều của ngươi đã không còn nhiều.

Chu Phàm nhìn đồng hồ cát, quả thật thời gian không còn nhiều, hắn không dám trì hoãn nữa, lãng phí cơ hội lần này, hắn lại vung cần vào trong sông.

Không bao lâu sau, có thứ gì đó bị Chu Phàm câu lên, đây là một miếng da thú to bằng bàn tay, trên da thú khắc phù văn, tỏa ra hoàng quang ảm đạm.

Chu Phàm chạm vào phù văn trên da thú, ngón tay giống như bị điện giật, hắn vội vàng rời ngón tay, thứ này lại là một thứ mà hắn không nhận ra.

Ngắm nhìn da thú một cái, hỏi:

- Thế nào? Muốn giám định không? Vẫn là phí giám định một lần nửa tháng thọ mệnh.

Chu Phàm không nói gì, hắn đầu tiên là nhìn quả cầu lưu ly bồng bềnh trong không trung, sâu nhỏ màu xám trong quả cầu lưu ly đã biến mất, hắn mở miệng nói:

- Nếu ta có mồi câu quái quyệt, có phải có thể sử dụng mồi câu quái quyệt để đổi số lần giám định không.

- Cái này đương nhiên không thành vấn đề, có điều mồi câu quái quyệt ở chỗ ta lại không đáng giá, giống như mồi câu vừa rồi, ta tối đa cho ngươi ba lần cơ hội giám định.

Vụ trả lời rất nhanh.

Chu Phàm nhíu mày nói:

- Chênh lệch giá lớn như vậy, một mồi câu một quái quyệt có thể đổi một năm thọ mệnh, cũng chính là hai mươi bốn lần phí giám định mới đúng, không ngờ ngươi chỉ cho ba lần giám định?

Vụ hờ hững nói:

- Chính là giá này, nếu ngươi cảm thấy không có lợi, có thể dùng thọ mệnh để đổi, bởi vì mồi câu quái quyệt ở trong tay ta quả thật không đáng tiền, ngươi đừng hòng cò kè mặc cả như vừa rồi.

Chu Phàm bất đắc dĩ nói:

- Ngươi giúp ta giám định một chút thứ trong tay đi.

Nếu không biết công dụng của thứ này, vậy không thể sử dụng, lúc trước tuy hắn nói có thể ở bên ngoài tìm người giám định, nhưng trên thực tế làm được lại rất khó khăn, bởi vì hắn ngay cả Tam Khưu Thôn cũng khó mà ra khỏi được, hơn nữa những thứ trong Khôi Hà Không Gian này, hắn cũng không dám để người ta biết.

Vụ búng ngón tay, lại rút đi một dòng quang mang màu trắng từ trên người Chu Phàm, sau đó mới chậm rãi nói:

- Đây là một đạo phù lục hạ phẩm Hoàng cấp gọi là Tiểu Lôi Phù.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)