Quế Phượng từ phòng bếp đi ra, Chu Phàm và Chu Nhất Mộc mới ngừng nói chuyện, sau đó nói tới chuyện thoải mái hơn khác.
- A Phàm.
Khi nói chuyện, Sầu Hầu xông vào.
Chu Phàm đứng lên cười nói:
- Sầu Hầu, ngươi đã đến rồi à, ta đang chờ ngươi.
Chu Phàm dẫn Sầu Hầu ra, đây là hắn sợ Sầu Hầu nói chuyện lung tung, nói ra chuyện hôm nay.
Đến tiểu viện ở sau nhà, Sầu Hầu mới vội vàng nói:
- A Phàm, buổi chiều hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cộng sự của ngươi là bị quái quyệt giết à?
Chu Phàm không giấu giếm, kể lại chi tiết đầu đuôi gốc ngọn chuyện hôm nay cho Sầu Hầu nghe, dẫu sao Sầu Hầu cũng rất có thể sẽ đụng phải loại chuyện này.
Sầu Hầu nghe mà sắc mặt trắng bệch, thanh âm cũng có chút run rẩy nói:
- Thì ra là nguy hiểm như vậy, cũng chính là A Phàm, chứ nếu là ta đụng phải, khẳng định mất mạng rồi.
Chuyện hôm nay mang tới chấn động rất lớn cho Sầu Hầu, hắn tiếp tục luyện võ, thậm chí không cần Chu Phàm đốc thúc, biến thành chăm chỉ hơn, chỉ hai tiếng đã nắm giữ được Mãnh Hổ Tẩy Trảo tương đối đơn giản trong Tô Tỉnh Tứ Thức.
Chu Phàm hoàn thành luyện tập Tô Tỉnh Tứ Thức hôm nay, sau đó không để ý đến Sầu Hầu đang luyện tập, mà là ngồi trầm tư.
Sắc mặt của hắn trầm ngưng như sắt, hôm nay tình hình đối mặt với quái quyệt rất nguy hiểm, nếu không phải Lão Huynh vào thời khắc mấu chốt làm phân tán sự chú ý của Trịnh Chân Mộc đã bị quái quyệt phụ thân, kết quả khó có thể đoán trước.
Đặc biệt may mắn là, trí lực của quái quyệt rất thấp, bằng không tuyệt đối sẽ không vào lúc như vậy lại xoay người muốn giết Lão Huynh.
Có điều từ trận chiến này cũng nhìn ra hai vấn đề, thứ nhất là thực lực của hắn vẫn quá kém, Trịnh Chân Mộc chỉ là phụ thân, đã có thể tương đương với hắn, hơn nữa đến về sau khí lực của Trịnh Chân Mộc vẫn không ngừng gia tăng, từ đó dẫn tới hắn bị đánh cho không ngừng lui về phía sau.
Thứ hai là đao pháp của hắn quá tồi, chỉ biết chém bổ, đối mặt với loại vũ khí dài như trường thương, ngược lại không biết phải tiếp cận sát thương đối phương thế nào, khiến cục diện trở nên giằng co.
Đao pháp có thể tự mình luyện tập, rồi sẽ càng lúc càng thuần thục tinh thông, nhưng đề thăng thực lực lại là một nan đề. . .
Chu Phàm cau mày, hiện tại khí lực của hắn mỗi ngày đều có tăng trưởng, nhưng vẫn quá chậm, ở đội tuần tra không biết lúc nào sẽ gặp phải quái quyệt, với trình độ Lực Khí Sơ Đoạn của hắn, đối mặt với quái quyệt trình độ Hắc Du vẫn có chút khó có thể ứng đối.
Suy nghĩ một lúc, Chu Phàm ngẩng đầu phát hiện thời gian đã không còn sớm, mở miệng đuổi Sầu Hầu về nhà, hắn cũng về phòng rửa ráy một phen rồi lên giường ngủ.
...
Chu Phàm mở mắt, ánh vào mắt vẫn là sương mù màu xám, hắn theo thói quen nhìn chung quanh một vòng, có điều rất nhanh ánh mắt của hắn liền nghiêm lại, hắn nhìn thấy Vụ!
Trên bếp lò đất đỏ đặt trên bàn dựng nồi đồng xanh, lửa vàng đang bốc lên trong lò.
Nước trong nồi đồng xanh đang sôi.
Vụ vươn đũa gắp miếng thịt trên đĩa sứ ở bên cạnh, bỏ vào trong nồi, không đến vài giây, miếng thịt mỏng như tờ giấy đã được bỏ vào trong miệng hắn.
Chu Phàm đến gần có thể ngửi được mùi thơm trong nồi tỏa ra.
Chu Phàm không mở miệng hỏi Vụ mấy ngày nay đi đâu, thậm chí không vội vã mở miệng, mà là im lặng chờ.
Vụ liếc Chu Phàm một cái, nói:
- Ngươi không nhất định phải chờ ta ăn xong mới mở miệng.
Chu Phàm cười nói:
- Thật sự không biết hỏi ngươi cái gì.
Hắn có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng vừa nhìn thấy Vụ, lại nuốt về trong bụng, rất nhiều chuyện có hỏi cũng vô dụng, hắn biết Vụ sẽ không trả lời hắn.
Sắc mặt Vụ bình tĩnh, hắn nhìn một góc trên bàn, ở đó xuất hiện đồng hồ cát.
Cát ở đỉnh đồng hồ vừa chảy xuống một chút, Chu Phàm nhìn đồng hồ cát hỏi:
- Đây là thời gian ở trên thuyền của ta đêm nay à?
- Ừ.
Vụ lại gắp một miếng thịt, để vào trong nồi lăn lăn, mới bỏ vào trong miệng nhai,
- Tin là ngươi cũng biết, ta không phải thường xuyên xuất hiện, thỉnh thoảng ta sẽ đi ngủ, khi không có việc gì ngươi không được làm phiền ta ngủ.
Chu Phàm gật đầu nói:
- Thì ra mấy ngày nay ngươi là đi ngủ, vậy ta phải quý trọng thời gian mới đúng, ngươi có thể nói cho ta biết, nếu ta tu luyện ở Khôi Hà Không Gian thì sẽ thế nào không?
- Mấy đêm nay ngươi không phải đều đang tu luyện à?
Có chút trả lời có chút tùy ý, sự chú ý của hắn đều đặt ở thức ăn trên bàn.
- Ta là nói tu luyện như hút nguyên khí.
Chu Phàm nói chi tiết hơn.
Vụ dừng đũa, hắn nghiêm túc nhìn Chu Phàm nói:
- Muốn biết à? Tự ngươi thử chẳng phải sẽ biết sao?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười, nói:
- Vụ, ngươi biết rất rõ tính cách của ta, nếu không nắm chắc, ta sẽ không đầy thử.
Vụ dùng đũa gắp một mảng thịt, không để vào nồi lẩu, mà là trực tiếp ăn sống:
- Vậy là vấn đề của bản thân ngươi.
- Nếu Vụ cũng không biết, vậy thì thôi.
Chu Phàm thở dài nói.
Vụ châm chọc:
- Phép khích tướng vụng về như vậy, có tác dụng gì chứ? Có điều ngươi nói đúng, ta quả thật không biết.
Chu Phàm ngẩn người nói:
- Ngay cả Vụ cũng không biết, chẳng lẽ trước kia người lên thuyền không ai thử làm như vậy à?
Vụ cười lạnh nói:
-Sao lại không có? Trên thực tế những người lên thuyền, chuyện từng làm ở trên chiếc thuyền này bất kể là ngươi có nghĩ tới hay chưa, bọn họ đều đã làm rồi.
- Nhưng có một số chuyện đã định trước là không có đáp án, những người thử hút vào nguyên khí, có một số người có được lợi ích rất lớn, lại có một số người chết ở trên thuyền, có một số người lại một chút tác dụng cũng không có.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, nói:
- Sao lại có ba loại kết quả như vậy?
Nếu người lên thuyền đều là người, như vậy khác biệt cũng quá lớn rồi.
Sắc mặt Vụ hờ hững nói:
- Sao ta biết được?
Chu Phàm trầm mặc, hắn không xác nhận Vụ là thực sự không biết hay là giả vờ không biết, nhưng vấn đề này chỉ có thể dừng ở đây,
- Câu cá một lần cần bao nhiêu thọ mệnh?
Trên mặt Vụ lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn buông đũa trong tay, đũa hóa thành sương mù, tay nhẹ nhàng vẫy một cái, lò đất trên bàn vuông cũng biến mất.
Trên bàn vuông sương mù phiêu tán, có thêm bảy cần câu màu sắc khác nhau.
- Câu cá một lần là một năm thọ mệnh, nhưng cần câu xám đậm là ngoại lệ, cần câu xám đậm một năm thọ mệnh có thể câu hai lần, có điều hai lần cơ hội cần ngươi dùng hết trong một đêm
Vụ ngồi xuống giải thích:
- Nếu ngươi muốn dùng thì cứ tùy ý.
Chu Phàm nhìn về phía cần câu xám đậm, hắn nhíu mày hỏi:
- Vì sao cần câu xám đậm có thể câu hai lần, cần câu khác lại chỉ có thể câu một lần?
Vụ cười nói:
- Bởi vì cần câu khác là cố định, ví dụ như cần câu tím nhạt ngươi từng dùng có thể câu được đan dược, ngươi muốn đan dược, dùng cần câu tím nhạt, nhưng cần câu xám đậm lại là tùy cơ.
Trong lòng Chu Phàm khẽ động, hắn từ trong miệng Vụ có được rất nhiều tin tức hữu dụng, hắn lại nói:
- Vậy không biết cần câu màu khác có thể câu được gì?
Trên mặt Vụ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn:
- Ngươi muốn biết, tự mình thử một chút là sẽ biết.
Chu Phàm cố ý cười khổ nói:
- Thế thì sợ rằng không được, ta chỉ có bốn năm thọ mệnh, cho dù dùng toàn bộ làm mồi câu cá, cũng không thể thử tất cả cần câu trong một lần, trừ khi có thể sử dụng thứ khác làm mồi câu. . .
Hắn nói đến đây, mắt lại một mực nhìn thẳng Vụ.
Vụ sầm mặt nhìn về phía Chu Phàm hỏi:
- Ngươi là biết từ lúc nào?