Đối với đáp án Lỗ Khôi đưa ra, Chu Phàm không quá hài lòng, nhưng hắn cũng biết, thế giới này có quá nhiều đáp án không thể khiến người ta hài lòng, hắn liền nói:
- Thi thể của Trịnh Chân Mộc nên xử lý như thế nào?
Lỗ Khôi nhìn thi thể đã bị Chu Phàm một đao chém thành hai nửa, hắn cảm thấy có chút phiền phức, cười khổ nói:
- Ngươi tiếp tục ở lại nơi này, ta đi tìm đồ bọc thi thể của hắn lại.
Sau khi Lỗ Khôi rời đi, Chu Phàm trực tiếp ngồi trên mặt đất, giữa lông mày và trán hắn rất nhanh liền chảy ra mồ hôi to như hạt đậu.
Chu Phàm dùng quần áo tùy tiện lau một cái, không phải hắn đang sợ, mà có chút thoát lực, vừa rồi chỉ là cường hành chống đỡ mà thôi.
Chu Phàm cầm lấy bình nước uống một ngụm to, lại vẫy tay với Lão Huynh, chờ Lão Huynh đến gần thì cho Lão Huynh uống nước.
Nếu không có lão cẩu này, kết quả của trận chiến đấu vừa rồi sợ rằng khó có thể dự đoán, có lẽ hắn đã bị giết chết.
Mũi có thể ngửi được mùi máu tươi từ cách đó không xa truyền đến, sắc mặt Chu Phàm hờ hững, kiếp trước đã từng thấy không ít hiện trường giết người, loại cảnh tượng đẫm máu này hắn vẫn có thể chịu được.
Chỉ đáng tiếc cho Trịnh Chân Mộc, có điều Chu Phàm lại không chút hối hận vì một đao tàn nhẫn đó của mình, hắn biết Trịnh Chân Mộc bị Lục Vật Thảo phụ thân sớm đã chết rồi.
Đối phương đã là quái quyệt, một đao này của hắn chém xuống không có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì. Lỗ Khôi quay lại, trong tay hắn cầm dây cỏ, chiếu...
Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm, do dự nói:
- Thu liễm thi thể cho đội viên, trong đội sẽ cấp một trăm đồng tiền, ngươi làm hay là ta làm?
Vì sao không hai người cùng làm?
Bởi vì đây là dã ngoại, Lỗ Khôi và Chu Phàm đều phải bảo trì cự ly tương đối, khi thu liễm thi thể, cũng cần phải có người ở bên cạnh cảnh giác xung quanh, đây là chuyện không cần nói hai người cũng hiểu rõ.
- Một trăm đồng tiền à? Vậy để ta làm.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút nói, trong nhà đã bỏ ra ba huyền tệ cho hắn, lần trước quan sát Thọ Quỷ đoạt mệnh, lại mất một số tiền.
Cho dù Chu Nhất Mộc, Quế Phượng trước giờ không nói gì, nhưng Chu Phàm cũng muốn nghĩ cách kiếm một chút tiền cho nhà.
- Ngươi không sợ bẩn à?
Lỗ Khôi vốn cho rằng Chu Phàm không muốn, không ngờ Chu Phàm lại mở miệng nói để hắn làm.
Dẫu sao Trịnh Chân Mộc thật sự chết quá thảm, cho dù là Lỗ Khôi cũng không quá nguyện ý làm việc này.
Chu Phàm lắc đầu,
- Ngươi nói cho ta biết nên làm như thế nào là được rồi.
Chu Phàm nói xong đã đi tới.
- Được, vậy để ngươi làm.
Lỗ Khôi đặt dây cỏ, chiếu lên trên mặt đất, hắn lui về phía sau mấy bước,
- Ngươi trước tiên đút lại những thứ chảy ra trong cơ thể hắn về, ghép xác lại, rồi dùng dây thừng buộc vào.
- Quy củ trong đội, nếu đội viên chết mà vẫn còn thi hài, phải đưa thi hài về giao cho người nhà của hắn chôn cất.
Chu Phàm gật đầu hắn giẫm lên trên mặt đất dính máu, cúi người nhét những tạng phủ như ruột, tim phổi vào trong thi thể, hai tay hắn rất nhanh đã bị nhuốm đỏ toàn bộ.
Chu Phàm còn cẩn thận rút từng cọng rơm trong thi thể ra, ném xuống đất.
Nhìn động tác trấn tĩnh và vẻ mặt bình tĩnh đó của Chu Phàm, trong lòng Lỗ Khôi có cảm giác quái dị, vì sao thiếu niên như Chu Phàm lại có thể làm được một cách bình tĩnh như vậy?
Đây chính là thi hài của người chết, chẳng lẽ tâm lý không có một chút cảm giác khó chịu nào à?
Lúc ban đầu khi Lỗ Khôi gia nhập đội tuần tra, cũng không thể thích ứng với những cảnh tượng đẫm máu này nhanh như Chu Phàm.
Lỗ Khôi muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, mà là vừa lưu ý tình huống xung quanh, vừa nhìn Chu Phàm thu liễm thi thể.
Hắn cho rằng, Chu Phàm có thể ở trong thời khắc sinh tử đột phá trở thành võ giả Lực Khí Đoạn, vốn cũng rất đặc thù.
Nhất là Chu Phàm mới luyện bao nhiêu ngày?
Mười ngày cũng chưa tới, ở Tam Khưu Thôn, chưa từng có ai vượt qua được ngưỡng cửa võ đạo nhanh như vậy, người như vậy, ai dám nói hắn là người thường?
Hắn mở miệng nói:
- A Phàm, hiện tại ngươi đã thành võ giả, vậy theo thường lệ, chút nữa ta sẽ đề nghị với trong thôn để ngươi làm phó đội trưởng thứ ba, ngươi thấy sao?
Chu Phàm cúi đầu thu thập thi hài, bình tĩnh nói:
- Ta nghe Lỗ đại ca, có điều ta vừa vượt qua ngưỡng cửa võ đạo, chỉ là Lực Khí Sơ Đoạn, liệu có thể đảm nhiệm phó đội trưởng phó đội trưởng không?
Lỗ Khôi nghe 'Lỗ đại ca' từ trong miệng Chu Phàm nói ra, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, khi chỉ có hai người, đại biểu cho Chu Phàm không coi hắn là người ngoài.
Lỗ Khôi nghĩ nghĩ một chút rồi cười nói:
- Lực Khí Sơ Đoạn đủ làm phó đội trưởng rồi, kỳ thật phó đội trưởng nhìn thì nguy hiểm, nhưng trình độ nguy hiểm cũng không kém đội viên bình thường là bao nhiêu.
- Trước tiên không nói lương bổng mỗi tháng sẽ gia tăng, quan trọng nhất là đảm nhiệm phó đội trưởng, cho dù là ta, cũng không thể chỉ huy A Phàm ngươi làm việc lung tung, càng đừng nói là Trứu Thâm Thâm và Ô Thiên Bát.
- Đương nhiên, nếu A Phàm ngươi cảm thấy không thích hợp, ta có thể giúp ngươi kéo dài một chút, nhưng A Phàm à, ngươi phải biết rằng, ngươi đã là Lực Khí Sơ Đoạn, Trứu Thâm Thâm và Ô Thiên Bát nói không chừng sẽ có ý đồ không tốt đối với ngươi.
Sắc mặt Chu Phàm không có biến hóa, hắn cầm lấy dây cỏ, xuyên qua phần hông của thi thể, buộc thi hài lại, thắt nút,
- Vậy chuyện ta làm phó đội trưởng phiền Lỗ đại ca.
Nghe thấy Chu Phàm đáp ứng, nụ cười trên mặt Lỗ Khôi càng tươi hơn, hắn nói:
- Không phiền, chuyện một cái nhấc tay mà thôi.
Có thể nói, Chu Phàm có thể bước qua ngưỡng cửa võ đạo nhanh như vậy, cũng có một bộ phận công lao của hắn, quan hệ của hai người xem như rất không tồi, Chu Phàm làm phó đội trưởng, đối với Lỗ Khôi mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.
Chu Phàm lại mang tới một dây cỏ, bắt đầu buộc thân thể đoạn tim của thi hài lại,
- Lỗ đại ca, nếu ta làm phó đội trưởng, sẽ phụ trách chức vụ gì?
Phải biết rằng hiện tại Ô Thiên Bát phụ trách trực đêm, Trứu Thâm Thâm phụ trách trực ngày.
Lỗ Khôi mở miệng nói:
- Trước kia Tam Khưu Thôn từng xuất hiện tiền lệ ba phó đội trưởng, nếu A Phàm làm phó đội trưởng, ngươi chính là thay phiên trực với Trứu Thâm Thâm, Ô Thiên Bát.
Chu Phàm hơi nhướng mày, hắn buộc dây cỏ vào cổ thi hài, hỏi:
- Nếu là như vậy, hai người bọn họ liệu có ý kiến gì không?
Lỗ Khôi cười ha ha nói:
- A Phàm, bọn họ sẽ chỉ cầu còn không được, mỗi ngày đều tuần tra cũng không phải chuyện tốt, ngươi đã đến rồi, tiếp nhận công tác của bọn họ, bọn họ chỉ cần ở doanh địa đợi lệnh, có đôi khi còn có thể về nhà một chuyến.
- Trong đội, bình thường chỉ có hai phó đội trưởng, bọn họ không thể tùy tiện rời khỏi cương vị, nếu có việc muốn rời khỏi, vậy chỉ có tìm ta hỗ trợ, hiện tại có thêm ngươi, vậy công tác của chúng ta cũng thoải mái hơn không ít.
Chu Phàm gật đầu, hắn buông tay, thi thể vốn chia làm hai nửa đã được hắn buộc lại, chỉ là khuôn mặt của Trịnh Chân Mộc đã biến thành vô cùng tàn phá, nhìn rất khiếp người.
Chu Phàm vừa mở chiếu vừa nói:
- Lỗ đại ca, nhưng ngươi cũng biết, ta chỉ mới tới đội tuần tra hai ngày, hiện tại để ta làm phó đội trưởng tiếp nhận công tác trên tay bọn họ, ta lại cái gì cũng không hiểu, chỉ sợ không làm được.
- Về việc này á?
Lỗ Khôi vuốt cằm, hắn nhìn xung quanh một chút,
- Ngươi nói cũng có lý, vậy ta trở về thương lượng với hai người bọn họ một chút, để ngươi trước tiên theo hai người bọn họ học tập một đoạn thời gian, chờ ngươi quen thuộc rồi, lại an bài công tác riêng cho ngươi.
- Như vậy là tốt nhất.
Chu Phàm ôm lấy thi thể, bỏ vào trong chiếu rồi quấn lại, xem như đã hoàn thành công tác thu liễm thi thể.
- Sau đây thì sao?
Chu Phàm chỉ vào chiếu đã quấn lại, hỏi.
Lỗ Khôi nhìn thi thể quấn chiếu, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã:
- Sau đó ngươi khiêng thi thể của Trịnh Chân Mộc về nhà của hắn, nếu chỉ là thu liễm thi thể đơn giản, vậy cũng sẽ không cho ngươi một trăm đồng tiền.