- Phì, đúng là xui xẻo, quần áo bẩn hết rồi.
Trịnh Chân Mộc nghĩ lại mà sợ nhìn ruộng lúa, hắn không nói rõ được bên trong ruộng lúa đã xảy ra chuyện gì,
- Chúng ta trước tiên lui về trong thôn đã.
Nhìn Trịnh Chân Mộc cả người chật vật, Chu Phàm lui về phía sau mấy bước, hắn trầm mặc nhìn Trịnh Chân Mộc.
Trịnh Chân Mộc nhìn động tác của Chu Phàm, hơi sửng sốt nói:
- Ngươi làm gì thế?
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Đừng tới đây, vì sự an toàn của hai người chúng ta, hiện tại cần ngươi dán Trắc Quyệt Phù lên người.
Trịnh Chân Mộc cười khổ nói:
- Đây là ngươi hoài nghi ta à? Cho dù hoài nghi ta, chúng ta trước tiên cứ lui về trong thôn đã rồi kiểm tra, nơi này không an toàn.
- Chỉ dán một chút thôi, không tốn bao nhiêu thời gian của ngươi.
Chu Phàm lạnh lùng nhìn Trịnh Chân Mộc nói, một bộ phận sự chú ý của hắn đặt trên ruộng lúa, nhưng hiện tại ruộng lúa im lặng tới khiếp người, bù nhìn đầu đội mũ rơm dường như đang lay động.
- Được, giờ ta kiểm tra.
Trịnh Chân Mộc đáp ứng, trên mặt hắn lộ ra một tia thấp thỏm, cởi phù đại lấy ra Trắc Quyệt Phù.
Chỉ là Trắc Quyệt Phù còn chưa dán ở người Trịnh Chân Mộc, đột nhiên liền bốc cháy giữa hai ngón tay hắn, sắc mặt Trịnh Chân Mộc trắng bệch, buông Trắc Quyệt Phù đang bốc cháy ra, ánh mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Chu Phàm đã lui về phía sau mấy bước, kéo giãn đủ cự ly với Trịnh Chân Mộc.
Lão Huynh bỗng nhiên sủa to về phía Trịnh Chân Mộc, bộ dạng của nó rất hung ác, nếu không có Chu Phàm xua tay, nó đã cắn xé Trịnh Chân Mộc rồi.
Trịnh Chân Mộc run giọng nói:
- Ta trúng nguyền rủa rồi, ta muốn về thôn tìm Phù Sư đại nhân giải chú.
Nói xong hắn không để ý tới Chu Phàm nữa mà co giò chạy vào trong thôn.
Chu Phàm không định ngăn cản Trịnh Chân Mộc, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Trịnh Chân Mộc đang đưa lưng về phía hắn.
Trịnh Chân Mộc đi được mấy bước, đột nhiên cứng đờ.
Chu Phàm thấy vậy ánh mắt nghiêm lại, hắn chỉ bình tĩnh vỗ Tiểu Diễm Phù một mực nắm chặt trong tay trái lên sống đao, hoàn thủ trực đao hiện lên văn lộ hoả diễm.
Lão Huynh sủa càng hăng hơn, nó nhe răng trợn mắt, lông không nhiều lắm trên người dựng đứng lên.
Chỉ trong thời gian một cái búng tay, Trịnh Chân Mộc xoay người lại, trong cổ họng hắn lộ ra mấy cái ống lúa, máu từ trong ống lúa rỗng chảy xuống, hình thành mấy đạo huyết tuyến đỏ thẫm.
Một màn quỷ dị này, khiến vẻ mặt Chu Phàm trở nên lạnh lùng.
- Cứu. . . Ta. . .
Trịnh Chân Mộc phát ra tiếng hét thống khổ, tròng mắt hắn hiện lên tia máu, mặt dữ tợn vặn vẹo, lộ ra vẻ cực kỳ xấu xí.
Trịnh Chân Mộc giơ trường thương trong tay lên, hắn phát ra tiếng ọc ọc trầm thấp, đột nhiên lao về phía Chu Phàm, trường thương đâm tới Chu Phàm.
Chu Phàm giơ đao chém tới trường thương.
Keng một tiếng, tia lửa văng khắp nơi.
Chu Phàm và Trịnh Chân Mộc đều lui lại mấy bước, sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, khí lực của Trịnh Chân Mộc không ngờ không thua hắn, điều này chỉ có thể là lực lượng từ Trịnh Chân Mộc biến dị mà có.
Trường thương của Trịnh Chân Mộc lại quét đến Chu Phàm, Chu Phàm không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể giơ đao đón đỡ.
Tiếng keng keng keng không ngừng vang lên, trường thương và trực đao mỗi lần va chạm đều có tia lửa bắn ra.
Trịnh Chân Mộc giống như phát điên, không ngừng công kích Chu Phàm.
Lão Huynh thì không ngừng vừa chạy vừa sủa to.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh, không ngừng vung đao chém, ngăn cản trường thương thế đại lực trầm của Trịnh Chân Mộc.
Khuôn mặt của Trịnh Chân Mộc không ngừng có cọng rơm từ trong đâm ra, mắt, mũi, lỗ tai hắn đều cắm đầy cọng rơm, dần dần bộ vị khác trên thân thể hắn cũng bắt đầu mọc ra cọng rơm, cọng rơm nhiễm máu đỏ, mang theo xơ thịt.
Toàn thân hắn đều là máu, cọng rơm, nhưng trường thương trong tay lại giống như hắc long, biến thành càng lúc càng quỷ dị khó lường.
Hổ khẩu ở hai tay của Chu Phàm đã đau nhói, công kích của đối phương càng lúc càng mạnh, đánh cho Chu Phàm liên tục lui về phía sau.
Cứ tiếp tục như vậy là không được, Chu Phàm phát ra một tiếng gầm:
- Lão Huynh.
Lão Huynh nghe thấy tiếng hét của Chu Phàm, vòng đến phía sau Trịnh Chân Mộc táp tới đùi phải của Trịnh Chân Mộc, nó đã sắp rụng hết răng lại có thể xé xuống một miếng thịt lớn.
Trịnh Chân Mộc phát ra một tiếng rít, hắn không để ý tới Chu Phàm nữa, mà là xoay người giơ trường thương đâm tới Lão Huynh.
- Cơ hội.
Hai mắt Chu Phàm thắt lại, hắn hít sâu một hơi, dựa theo phương pháp bình thường tu luyện Tô Tỉnh Tứ Thức mà hô hấp, cơ nhục toàn thân đều được điều động.
Một đao bổ dọc, dưới anh mặt trời, đao quang sáng ngời chợt lóe rồi vụt tắt.
Xoẹt.
Động tác đâm thương về phía Lão Huynh của Trịnh Chân Mộc ngừng lại, hắn cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích, cho đến khi một đạo huyết tuyến từ chính giữa thân thể hắn hiện ra.
Tách tách, máu từ trong huyết tuyến trào ra, cả người Trịnh Chân Mộc nứt ra hai nửa, ngã xuống đất, thứ trắng thứ đỏ rải đầy trên tiểu đạo.
Khí vị tạnh mùi máu xộc vào mũi, Chu Phàm thở phì phò, hắn nhìn tạng phủ trên mặt đất, ngũ tạng lục phủ đều mọc ra cọng rơm nhỏ.
Chỉ là những cọng rơm này đã bị đốt cho cháy đen, đây là Tiểu Diễm Phù dẫn tới.
Chu Phàm không dám lơ là, hắn có chút mỏi mệt gọi Lão Huynh một tiếng, sau đó bắt đầu lui về phía bên thôn, hỏa văn của Tiểu Diễm Phù trên hoàn thủ trực đao đã biến mất, hắn lại thuận tay thay đạo Tiểu Diễm Phù thứ hai, nhìn chằm chằm thi thể đã bị hắn bổ thành hai nửa.
Xung quanh im ắng, tứ chi của Lão Huynh đang run rẩy, có điều nó không sủa nữa, tứ chi run rẩy là vì chiến đấu quá đột nhiên dẫn tới, dẫu sao nó cũng lớn tuổi rồi.
Chu Phàm lại nhìn ruộng lúa, hắn có chút không dám khẳng định quái quyệt đã chết chưa.
Nhưng đợi một lúc, cũng không phát hiện có động tĩnh gì, Chu Phàm lấy ra một ống trúc, hắn dùng hỏa chiết tử châm ngòi nổ của ống trúc.
'Vù' một tiếng, ống trúc bay lên trời rồi nổ tung, phát ra tiếng nổ mạnh.
Chu Phàm trầm mặc cảnh giác, không bao lâu sau, lục tục có đội viên ở phụ cận chạy tới, chỉ là bọn họ nhìn thấy hai mảnh thi thể đẫm máu trên tiểu đạo, đều dừng chân lại.
Bọn họ đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm không khinh động, hắn chỉ đứng tại chỗ, hắn biết lúc này nếu mình dám lộn xộn, rất dễ sẽ dẫn tới hiểu lầm.
- A Phàm.
Sầu Hầu đến, hắn nhìn vết máu trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch nhìn Chu Phàm, muốn cất bước đi tới.
Chỉ là cộng sự của Sầu Hầu đã cản hắn lại.
- Đừng tới đây.
Chu Phàm cũng nói như vậy.
Hai người mới Lý Nhị Lư và Hà Tào cũng theo cộng sự của mình đi tới, sắc mặt bọn họ xanh mét, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Phó đội trưởng đội tuần tra Trứu Thâm Thâm chỉ khẽ nhíu mày, hô về phía Chu Phàm:
- Chờ một chút, chờ Lỗ đội trưởng tới rồi tính.
Chu Phàm gật đầu, mày hắn hơi nhăn lại, không phải không quen với cảnh tượng đẫm máu, mà là nghĩ việc tuần tra còn nguy hiểm hơn hắn nghĩ, mới ngày thứ hai đã gặp phải loại chuyện này.
Rất nhanh Lỗ Khôi đã tới nơi, sắc mặt hắn bình tĩnh, nhìn thi thể của Trịnh Chân Mộc đã sắp không nhận ra, trong ánh mắt mang theo vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì gặp phải quái quyệt, lão điểu tử (người có kinh nghiệm già dặn) trong đội Trịnh Chân Mộc này chết rồi, ngược lại là Chu Phàm vẫn còn sống,
Loại chuyện này không thể không khiến hắn kinh ngạc.
Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm nói:
- A Phàm, ngươi trước tiên dùng Trắc Quyệt Phù đã.
Chu Phàm từ trong phù đại lấy Trắc Quyệt Phù ra.
Một số người của đội tuần tra khẩn trương nhìn động tác của Chu Phàm, vũ khí trong tay bọn họ đã đều được dán lên Tiểu Diễm Phù, nếu Chu Phàm có chút không thích hợp, binh khí trong tay bọn họ sẽ không khách khí.