Đây không phải là bùn đất cứng rắn mà là bề mặt bằng gỗ, hắn dường như đã không còn đứng trên mặt đất nữa.
Chu Phàm xác nhận sự thật này. Hắn cố giữ bình tĩnh, không tùy tiện đi lại trong sương mù dày đặc mà ngẩng đầu nhìn lên trời.
Sao trời có thể chỉ dẫn phương hướng cho con người.
Chỉ là, đồng tử của Chu Phàm bỗng nhiên co rút lại. Trên bầu trời tối tăm mờ mịt, một khối cầu màu máu khổng lồ lơ lửng ở trên cao, mặt ngoài của nó là chi chít những hố tro.
Khối cầu màu máu kia chiếm cứ nửa bầu trời, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, điều này khiến Chu Phàm có cảm giác nghẹt thở.
Chu Phàm thở một hơi thật dài, nhìn chằm chằm vào khối cầu màu máu. Cho đến khi cổ mỏi nhừ, hắn thấy khối cầu không có dấu hiệu rơi xuống thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu như khối cầu này thật sự đâm xuống dưới như sao chổi thì hắn căn bản là không có chỗ để trốn.
Đột nhiên.
Sương mù xám luôn phiêu đãng bỗng bay lên trời. Sương mù xám cuồn cuộn, cuốn vào nhau tạo thành một cái vòi rồng, bị khối cầu hút vào bên trong.
Chu Phàm chỉ có thể ngạc nhiên đứng nhìn, mọi thứ xung quanh thực sự rất quỷ dị, hắn cũng không dám làm bất cứ chuyện gì.
Thời gian sương mù xám bị hút vào rất ngắn. Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, khối cầu liền dừng hấp thu sương mù xám.
Sương mù xám vẫn phiêu đãng ở bốn phía, nhưng giờ đây chúng đã trở nên mỏng manh hơn rất nhiều. Tầm nhìn của Chu Phàm bỗng trở nên rõ ràng, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trên... một con thuyền.
Hắn không dám khẳng định đây có phải là một con thuyền hay không, bởi chiếc thuyền gỗ cỡ lớn này thực sự không có gì cả.
Không có vải buồm, không có cột buồm, không có buồng lái, chỉ có một boong thuyền hiu quạnh, bao quanh boong thuyền là lan can gỗ cao tầm nửa người.
Ngoài những cái đó ra thì không còn gì khác, ánh mắt hắn lại nhìn về phía xa xa, lại chỉ thấy một vùng nước màu xám tro.
Xung quanh thuyền đều là nước màu xám tro. Chúng giống như sương mù xám, tĩnh lặng không một gợn sóng.
Để nhìn rõ hơn, Chu Phàm đi tới mép lan can thuyền và nhìn xuống dưới.
Mặt nước xám tro trơn bóng như một mặt gương, cả người Chu Phàm bỗng cảm thấy một cảm giác run sợ chạy dọc theo sống lưng, mồ hôi túa ra như mưa khiến cho cái áo mỏng của hắn đã ướt nhẹp.
Hình ảnh phía dưới mặt sông xám như chiếc gương đó phản chiếu vào mắt Chu Phàm là một cái đầu lâu trắng ởn.
Chu Phàm đang nằm trên giường, bỗng bật dậy, đầu đầy mồ hôi. Hắn phát hiện ra mình đã tỉnh lại.
Chỉ là sắc mặt hắn vẫn dọa người như vậy, con ngươi thì đang co rút lại.
Chu Phàm vỗ mặt mình mấy cái, hắn cảm nhận trên mặt mình vẫn còn da thịt thì mới từ từ bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt thì vẫn tái dại.
Không phải Chu Phàm chưa từng nhìn thấy đầu lâu của người chết, mà hắn cảm thấy sợ hãi vì cái đầu lâu hắn nhìn thấy khiến hắn có cảm giác đó chính là đầu lâu của mình.
Hắn nhìn bài trí quen thuộc của căn phòng ở bên ngoài màn mà lắc đầu. Đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ tương đối chân thực mà thôi.
Chắc là ban ngày suy nghĩ nhiều nên mới nằm mơ. Nhưng vì sao hắn lại có một giấc mơ kiểu này?
Gần đây, hắn không hề gặp phải bất cứ thứ gì liên quan đến thuyền mà.
Từng đợt ánh sáng chiếu qua khe hở trên mái nhà, bên ngoài đã có tiếng gà trống gáy.
Trời đã sáng rồi.
Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa.
Là mẫu thân Quế Phượng của Chu Phàm đi đến, bà gọi:
- Phàm nhi, mau dậy đi. Chúng ta phải đến nghi lễ búi tóc trong thôn sớm một chút.
Chu Phàm dại một tiếng rồi vội vã rời giường.
Sau khi đánh răng rửa mặt và ăn sáng, Chu Phàm mặc một bộ quần áo mới do mẹ hắn chuẩn bị từ trước.
Nói là quần áo mới thật ra cũng chỉ mới hơn bộ trước đó mà hắn mặc một chút, vì bộ quần áo này cũng đã có vài miếng vá.
Sau khi Chu Phàm mặc quần áo mới, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng cũng đã chuẩn bị xong.
Chu Nhất Mộc nhìn thấy Chu Phàm đã chuẩn bị xong, chỉ khẽ gật đầu rồi nói:
- Đi thôi.
Ba người cùng nhau ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, nhưng cũng không khóa.
Dẫu sao hoàn cảnh gia đình hắn cũng nghèo nàn, trong nhà không có gì đáng giá để người ta phải ăn trộm.
Cơn gió mát mẻ buổi sáng thổi vào mặt, đây là lần đầu tiên Chu Phàm ra khỏi căn nhà bằng đất của Chu gia kể từ khi xuyên không đến đây. Hắn đi theo vợ chồng Chu Nhất Mộc, đồng thời cũng tò mò nhìn xung quanh.
Hoàn cảnh nơi đây rất đơn sơ và nguyên thủy.
Mọi người trong thôn cùng đi về một phía, hiển nhiên là đều đi tham gia nghi lễ búi tóc.
Trên đường có thôn dân chào hỏi ba người Chu Nhất Mộc, thường thì Chu Nhất Mộc sẽ lên tiếng ứng phó qua loa.
Thỉnh thoảng cũng có những thiếu niên tầm tuổi Chu Phàm đi qua gọi Chu Phàm một tiếng. Chu Phàm chỉ có thể cười trừ, hắn căn bản không biết họ tên của những người này là gì nên không thể nói nhiều.
Đi thêm một đoạn đường không hề ngắn, cả nhà Chu Phàm mới dừng lại.
Đây là một bãi đất bằng lớn trong thôn, chung quanh cũng không có tường làm bằng bùn đất như phòng ở mà chỉ có một đàn tế tròn được ghép từ đá xám.
Đàn tế tròn cũng không lớn, chỉ rộng khoảng ba mươi, bốn mươi mét vuông. Bên dưới đàn tròn đã có người tụ tập đông nghìn nghịt, tất cả đều là người của thôn Tam Khưu.
Thôn Tam Khưu lớn đến mức nào thì Chu Phàm không biết, nhưng chỗ này chắc có khoảng hơn một nghìn người. Chu Phàm chỉ đứng một bên, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng đang nói chuyện với người khác, nội dung thì đều là một số việc vặt.
Chu Phàm cũng không lắng nghe, bỗng nhiên có người vỗ vai hắn.
Chu Phàm quay đầu nhìn lại, đứng trước người hắn là một thiếu niên gầy trơ xương, thiếu niên đó cười một cái là xương trên khuôn mặt đaều lồi hết cả lên.
Chu Phàm ớ một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người có thể gầy đến mức này.
Thiếu niên này cười nói:
- A Phàm, ngươi khỏe chứ? Ta luôn muốn đến thăm ngươi nhưng Quế Phượng thẩm lại không cho ta đến.
Quế Phượng xoay người lại, bà nhìn gương mặt Chu Phàm có chút mơ hồ, biết ngay là nhi tử không nhớ ra thiếu niên này, vội vàng nói:
- Phàm nhi, đây là Trương Toàn Phúc, bình thường ngươi hay gọi hắn là Sầu Hầu (khỉ ốm). Ngươi quên rồi à?
Chu Phàm bất đắc dĩ nói:
- Sầu Hầu, xin lỗi, ta không nhớ được ngươi.
Sầu Hầu hơi sững sờ, nói:
- Quế Phượng thẩm, sao A Phàm lại quên ta?
Quế Phượng lắc đầu nói:
- Hắn bị thương ở đầu, rất nhiều chuyện trước kia đều không nhớ ra được.
Khỉ Ốm bỗng nhiên hiểu ra, hắn sờ sờ gáy, cười hì hì nói:
- Hóa ra là vậy, thế cũng không sao, ta sẽ từ từ nói chuyện để A Phàm nhớ lại. A Phàm, chúng ta qua bên kia chơi đi, ngươi đi theo cha mẹ ngươi cũng không có việc gì làm.
Quế Phượng xua tay nói:
- Đi đi, nhưng hôm nay hai đứa đều phải búi tóc, nên không được đi quá xa, lát nữa phải trở lại.
Chu Phàm còn chưa đáp ứng đã bị Sầu Hầu kéo đi, rất nhanh đã đi xa khỏi phu phụ Chu Nhất Mộc.
Sầu Hầu lôi Chu Phàm đến một góc vắng vẻ mới buông tay ra. Hắn sờ soạng khắp người Chu Phàm rồi nói:
- A Phàm, ngươi thực sự mất trí nhớ rồi à? Không phải là ngươi sợ Nhất Mộc thúc trách mắng nên mới giả bộ quên đi mọi thứ đấy chứ?
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Sầu Hầu, ta thật sự không nhớ gì hết cả, thậm chí ta còn không nhớ quốc gia của chúng ta tên là gì?
Chu Phàm hoàn toàn không biết gì về thế giới này, nên đang cố ý tìm hiểu. Đối với hai người Chu Nhất Mộc và Quế Phượng, hắn có điều cố kỵ nên không dám hỏi nhiều, nhưng đối với thiếu niên tên là Sầu Hầu này thì hắn lại không có quá nhiều cố kỵ như vậy. Dẫu sao, với độ tuổi này của Sầu Hầu chắc cũng không có quá nhiều tâm cơ.