Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 39: Hắc thú

Chương Trước Chương Tiếp

Đạo Hài Tử như hư ảo bay tới bay lui trên ruộng lúa, phát ra tiếng cười quái dị.

Chu Phàm nhìn một màn này, hắn có chút khó hiểu hỏi:

- Vì sao chúng lại thích ruộng lúa như vậy? Hay là chúng thích gì đó ở trong ruộng lúa?

Trịnh Chân Mộc lắc đầu nói:

- Không biết, quái quyệt vốn không thể phỏng đoán theo lẽ thường, có người nói chúng là thích màu vàng của ruộng lúa.

- Vậy sau khi cắt lúa, chúng còn tới không?

Chu Phàm hỏi, nếu thích màu sắc của ruộng lúa, sau khi cắt lúa, những Đạo Hài Tử này chắc sẽ không tới mới đúng.

- Sẽ không tới nữa.

Trịnh Chân Mộc nói một cách khẳng định.

Không tới nữa... Vậy nghe thì quả thật rất giống như thích màu sắc của ruộng lúa, Chu Phàm hơi suy tư một chút rồi không tiếp tục nghĩ nữa.

Nắng rất gắt.

Tiểu đạo tuần tra nóng như lò nướng, sóng nhiệt bốc lên trên.

Hai người Chu Phàm rất nhanh đã đầm đìa mồ hôi, không tới một lúc hai người không chịu nổi chỉ có thể đứng ở dưới tán cây ven đường để hóng mát.

Cỏ nhỏ dưới chân cũng bởi vì bị ánh mặt trời thiêu đốt, lá cây mệt mỏi cuộn lại.

Chu Phàm uống ngụm nước, làm dịu đi hỏa khí trong cổ họng, hắn lại đút cho Lão Huynh đã nóng tới thè lưỡi một chút nước.

Chỉ là khi Chu Phàm đóng nắp bình, hắn cau mày.

Đạo Hài Tử không sợ ánh mặt trời vẫn rong chơi trong ruộng lúa bỗng nhiên hợp thành một đoàn mây ánh sáng màu trắng, nhanh chóng lướt qua bù nhìn ở ven ruộng, nhanh chóng rời xa ruộng lúa.

- Ngươi nhìn bên kia ruộng lúa kìa.

Chu Phàm mở miệng nhắc nhở Trịnh Chân Mộc đang uống nước.

Trịnh Chân Mộc lập tức buông bình nước, khi hắn nhìn thấy một màn Đạo Hài Tử rời xa ruộng lúa, hơi biến sắc nói:

- Sao lại đi vào lúc này? Chúng trước nay là chơi đến khi gần hoàng hôn mới đi mà.

Trịnh Chân Mộc nói xong, đồng thời sắc mặt ngưng trọng vẫy tay với Chu Phàm.

Hai người lui về phía đến bên rìa thôn, mắt bọn họ một mực cảnh giác nhìn ruộng lúa.

Chuyện khác thường tất có nguyên nhân, đối với cách làm cẩn thận này của Trịnh Chân Mộc, Chu Phàm đương nhiên không có bất kỳ dị nghị gì.

Chu Phàm lại nhìn lão cẩu bên cạnh, Lão Huynh đang ngồi đã tứ chi đứng thẳng, thân thể của nó hơi cong lại, bình tĩnh nhìn ruộng lúa.

Chu Phàm thấy vậy trong lòng lại căng thẳng, hắn lại giương mắt nhìn về phía ruộng lúa vô cùng bình tĩnh, bên trong ruộng lúa hoặc là thật sự tồn tại gì đó.

Trịnh Chân Mộc không nói gì, hắn chỉ nắm chặt trường thương trong tay, kinh nghiệm của hắn phong phú hơn, hắn cảm thấy không thích hợp.

Toàn thân Lão Huynh thân run lên, miệng chó nhe ra, để lộ một cái răng nanh duy nhất, phát ra tiếng sủa khẽ.

- Lão Huynh...

Chu Phàm gọi lão cẩu một tiếng.

Có điều tiếng 'Sàn sạt' từ bên kia ruộng lúa truyền đến đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Có thứ gì đó đang nhanh chóng di động trong ruộng lúa, thứ đó đi tới đâu, mạ giống ở đó sẽ đã bị hơi ép xuống hoặc là tách ra, nó đang không ngừng phát ra một trận tiếng sàn sạt.

Tốc độ của nó rất nhanh, lòng vòng trong ruộng lúa, nhưng nó không chạy ra khỏi ruộng lúa, mà là không ngừng chạy lòng vòng trong ruộng lúa.

- Đây rốt cuộc là gì vậy?

Tầm mắt của Chu Phàm cũng di động theo thứ trong ruộng lúa, thanh âm của hắn không hề có vẻ hoang mang.

Trịnh Chân Mộc trầm giọng nói:

- Tạm thời vẫn chưa nhìn ra được, nhưng nhớ kỹ gặp quyệt chớ động ta từng nói với ngươi, đừng làm bừa.

Chu Phàm gật đầu, hắn lại nhìn về phía Lão Huynh, quát khẽ Lão Huynh một tiếng, không cho Lão Huynh sủa nữa, để tránh hấp dẫn sự chú ý của thứ trong ruộng lúa.

Đột nhiên.

Thứ đó ngừng chạy ở ven ruộng gần đường.

Điều này khiến sắc mặt hai người Chu Phàm nghiêm lại.

Chu Phàm đã rút trực đao, phù lục ở tay trái tùy thời chuẩn bị dán lên trên trực đao, động tác của Trịnh Chân Mộc cũng tương tự.

Gió thổi tới, khiến bù nhìn ở ven ruộng hơi lay động, hình thành một gợn sóng màu vàng hình cung trên ruộng lúa, nhộn nhạo về phía bên bọn Chu Phàm.

Gió phả vào mặt, mang theo cảm giác nóng bức.

Gió này tựa như là một đạo tín hiệu, thứ trong ruộng lúa nhanh chóng từ trong ruộng lúa xông lên tiểu đạo, nhào tới hai người Chu Phàm.

Mắt Chu Phàm co rút lại, nhào về phía bọn họ là dã thú toàn thân đen xì, một đôi mắt màu xám vàng, có chút giống với mèo phóng to hình thể.

- Là Mặc Báo (báo mực).

Trịnh Chân Mộc hét lớn một tiếng, trường thương trong tay hắn đã đâm ra trước.

Mặc Báo chính là báo, chứ không phải quái quyệt.

Khi trong đầu Chu Phàm hiện lên ý tưởng này, hắn đạp bước, tiến nhanh về phía trước.

Lão Huynh đã rời khỏi chỗ, sủa to phóng tới Mặc Báo.

Trường thương của Trịnh Chân Mộc tới trước, chỉ là chi trước đang chạy của Mặc Báo giậm một cái, nghiêng người đi, tránh được mũi thương sắc bén.

Đao của Chu Phàm bổ tới đầu Mặc Báo, nếu một đao này mà bổ trúng, Mặc Báo này sẽ đầu thân chuyển nhà.

Mặc Báo không cố công kích Trịnh Chân Mộc, nó phản ứng cực nhanh cúi đầu xuống.

Cuối cùng đao của Chu Phàm chém ngang ra, chỉ vót trúng một cái tai của nó, tai báo bay lên không trung, mang theo giọt máu.

Lão Huynh cắn vào chi sau của Mặc Báo.

Mặc Báo phát ra một tiếng gầm thống khổ, nó đầu tiên là dùng chi sau hất bay Lão Huynh, sau đó nhìn hai người Chu Phàm một cái, xoay người bỏ chạy, nó chạy khập khiễng, nhưng lại không chậm, rất nhanh đã chui vào trong ruộng lúa, bỏ lại từng giọt máu trên mặt đất, hình thành một huyết tuyến.

- Đừng để nó chạy thoát.

Trịnh Chân Mộc phát ra một tiếng cười, giơ trường thương đuổi theo, trong lòng hắn rất hưng phấn, da báo đáng giá không ít tiền.

- Đừng đuổi theo.

Chu Phàm lờ mờ cảm thấy có chút không đúng, muốn gọi Trịnh Chân Mộc lại.

Nhưng Trịnh Chân Mộc đã nhảy vào trong ruộng lúa rồi.

Chu Phàm nhìn Lão Huynh ngã dưới đất, Lão Huynh đã nhanh chóng đứng lên.

Chu Phàm thấy lão cẩu không sao, hắn lại nhìn về phía Trịnh Chân Mộc đang truy đuổi Mặc Báo trong ruộng lúa, Trịnh Chân Mộc đầu cũng không ngoảnh lại mà la lớn:

- Chu Phàm, mau tới đây.

Chu Phàm không để ý đến hắn, trong lòng hiện lên một dự cảm xấu, cúi đầu cấp tốc suy tư.

Sau đó rất nhanh hắn liền nghĩ đến, vì sao báo lại vô duyên xông vào trong ruộng lúa? Hơn nữa còn là chạy loạn trong ruộng, giống như... Một con ruồi không đầu.

Nó bị đuổi vào trong ruộng lúa.

Chu Phàm đột nhiên ngẩng đầu hô to:

- Mau ra đây, trong ruộng lúa có thể có quái quyệt.

Hai chữ quái quyệt khiến lòng cuồng nhiệt truy đuổi báo của Trịnh Chân Mộc nhanh chóng nguội đi, hắn dừng chân, quay đầu về phía bên Chu Phàm.

Vù!

Trong ruộng lúa sau lưng Trịnh Chân Mộc, con Mặc Báo đó đã bị ném bay lên trên, nó phát ra một tiếng kêu rên.

Bùm.

Mặc Báo nổ tung, máu tươi bọt thịt bay tứ tán, giống như là một hồi mưa máu.

Mưa máu rơi xuống mạ non, cũng rơi xuống người Trịnh Chân Mộc.

Trên mặt Trịnh Chân Mộc lộ ra vẻ sợ hãi, hắn chạy nhanh rồi ngã xuống ruộng lúa, nhưng hắn không dám dừng lại, vội vàng đứng lên chạy ra khỏi ruộng lúa.

Trịnh Chân Mộc vừa lao ra khỏi ruộng lúa, trên quần áo dính máu tươi bọt thịt còn kèm theo mấy cọng rơm, nhìn vừa buồn cười lại quỷ dị.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)