Chu Phàm đang trốn cũng thầm cầu nguyện, Kiều Úc và Nhan Thư Hàng có thể cố gắng lên, trốn lâu một chút, bọn họ trốn lâu một chút, xác suất mình bị tìm được lại càng nhỏ.
Mê Tàng Sâm Lâm giống như yên lặng, oi bức tới ngay cả một chút gió cũng không có.
Ánh mặt trời chiếu vào, cũng không thể mang tới cho rừng rậm này một chút sinh cơ, tất cả đều tử khí trầm trầm.
Chu Phàm chỉ nhìn chằm chằm ra xa xa, gốc tùng ở xa xa nhìn thì giống như quỷ quái, cũng đang nhìn hắn.
Mê Tàng Sâm Lâm mỗi thời mỗi khắc đều mang tới cho hắn một loại cảm giác lạnh lùng, rừng rậm này giống như tùy thời sẽ sống lại vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây