Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 36: Ngày đầu tiên kết thúc

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy trăm Đạo Hài Tử chạy chơi trên vùng trời của ruộng lúa, nhưng không có Đạo Hài Tử nào nhảy ra khỏi ruộng lúa một bước.

Trịnh Chân Mộc nhìn ruộng lúa, trầm mặc một chút, lại nói:

- Bạch Du phần lớn đều vô hại, giống những Đạo Hài Tử này, chỉ đơn thuần thích chơi đùa ở phía trên ruộng lúa, chúng chưa bao giờ giẫm lên hạt thóc, chỉ cần ngươi không đi trêu chọc chúng, chúng sẽ không công kích ngươi.

- Cho nên ngươi mới nói gặp quyệt chớ động?

Chu Phàm khẽ nhíu mày, hắn có chút khó hiểu,

- Nếu gặp phải quái quyệt tai hại thì sao?

Trịnh Chân Mộc trầm giọng nói:

- Đương nhiên không chỉ là như vậy, gặp quyệt chớ động là một nguyên tắc lớn, bất kể là gặp phải Bạch Du vô hại hay là Bạch Du, Hắc Du có hại, thậm chí là Huyết Du cực kỳ khủng bố, cũng không được manh động.

- Đội tuần tra là có tác dụng cảnh giới, nếu như không cần thiết, chúng ta tốt nhất đừng trêu chọc những quái quyệt này, nếu không có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ dùng, đội tuần tra là cho phép chúng ta bỏ chạy, chỉ cần khi bỏ chạy, đừng vứt bỏ đội hữu mà đơn độc chạy trốn thì sẽ không bị xử phạt, việc của chúng ta quan trọng là gánh vác tác dụng cảnh giới báo tin, chứ không phải giết địch.

- Cho nên ngươi phải học được biết phán đoán, khi gặp phải quái quyệt, việc đầu tiên phải làm là đừng manh động, sau đó phán đoán sự nguy hại của quái quyệt này, nó có công kích ngươi không, khi công kích ngươi, ngươi là bỏ chạy về phía sau cầu viện hay là thử trảm sát quái quyệt này.

Chu Phàm ghi nhớ những lời này ở trong lòng, hắn lại hỏi:

- Phán đoán thế nào?

Vấn đề này là quan trọng nhất, nếu phán đoán sai lầm, vậy cái giá phải trả rất có thể chính là mạng sống của mình.

Trịnh Chân Mộc cười khổ nói:

- Phán đoán là nan đề lớn, chúng ta chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình.

- Chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm à?

Chu Phàm cau mày, đối với hắn hiện tại mà nói, phiền toái nhất chính là hai chữ kinh nghiệm, bởi vì điều này đại biểu cho hắn cần một lượng lớn thời gian để tích lũy.

Nhưng trong công tác tuần tra, nói không chừng một khắc nào đó nguy hiểm sẽ tới, lấy đâu ra thời gian cho hắn tích lũy?

- Kỳ thật không cần quá lo lắng, chỉ cần ngươi bảo trì bình tĩnh, khi đối mặt với quái quyệt, nhớ kỹ nguyên tắc gặp quyệt chớ động, ứng đối cẩn thận, chắc sẽ không có vấn đề quá lớn.

Trịnh Chân Mộc trầm giọng nói,

- Đừng nói là ngươi, cho dù là ta, thường xuyên cũng sẽ gặp phải một số quái quyệt không thể phân biệt, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình để ứng đối.

- Bình thường mà nói, quái quyệt không thử trùng kích thôn và công kích chúng ta, chỉ cần bảo trì cự ly chú ý đề phòng chúng là được rồi.

Vấn đề khó giải này không có đáp án, Chu Phàm cũng không hỏi lại nữa, mà là nói:

- Vậy chúng ta làm thế nào để phán đoán sự khác nhau giữa các quái quyệt như Bạch Du, Hắc Du, Huyết Du? Từ màu sắc trên người chúng à?

Nằm ngoài dự đoán của Chu Phàm là Trịnh Chân Mộc lắc đầu nói:

- Không liên quan gì tới màu sắc cả, ngươi đừng nhìn Đạo Hài Tử là quang đoàn màu trắng, cho rằng Bạch Du đều là màu trắng, giống như Âm Quỷ trốn trong hắc ảnh cũng chỉ xem như một loại của Bạch Du.

Câu trả lời nói khiến Chu Phàm kinh ngạc không thôi, nếu không có những lời này của Trịnh Chân Mộc, hắn đúng là cho rằng Âm Quỷ được coi là Hắc Du.

- Bạch, hắc, huyết, ba tầng phân chia này chỉ là quan gia đánh dấu trình độ nguy hiểm của chúng, về phần loại quái quyệt nào thuộc về trình độ nào, trừ khi ngươi nhận ra quái quyệt này, nếu không không thể nhìn màu sắc của quái quyệt để phán đoán.

Trên mặt Trịnh Chân Mộc lộ ra vẻ giễu cợt,

- Đây cũng là một nhân tố dẫn tới tuần tra vô cùng nguy hiểm.

Chu Phàm nghe đến đây, hắn lại nhìn Lão Huynh ở bên chân, nếu là như vậy, cách nói của Trịnh Chân Mộc càng lộ ra sự quý giá của lão cẩu.

Trịnh Chân Mộc thuận theo tầm mắt của Chu Phàm nhìn Lão Huynh, hắn cười lạnh nói:

- Chó nhà Lão Vương đầu chó không tồi, nhưng ta khuyên ngươi đừng kí thác tất cả hi vọng lên trên người một con súc sinh, nếu nó không nhạy, vậy chẳng khác nào là đáp cả mạng của mình vào.

Lão Huynh dường như có thể nghe ra đánh giá vụng về của Trịnh Chân Mộc đối với nó, nó nhe răng sủa khẽ một tiếng về phía Trịnh Chân Mộc.

Chu Phàm vội vàng quát Lão Huynh, kỳ thật cho dù Trịnh Chân Mộc không nói, hắn cũng sẽ không đặt hết hi vọng lên trên người Lão Huynh, Lão Huynh ở trong mắt Chu Phàm giống như là một tuyến cảnh giới phòng thủ đối với nguy hiểm.

Nhưng tuyến cảnh giới phòng thủ cuối cùng vĩnh viễn là bản thân mình.

Sau khi nghỉ ngơi xong, Trịnh Chân Mộc lại dẫn theo Chu Phàm tuần tra xung quanh ruộng lúa, vừa cẩn thận nói cho Chu Phàm các hạng mục công việc phải chú ý trong lúc tuần tra.

Trịnh Chân Mộc nói rất chi tiết, Chu Phàm nghiêm túc lắng nghe, khiến Chu Phàm cảm thấy được lợi không ít.

Đối với cộng sự mới Chu Phàm này, Trịnh Chân Mộc rất hài lòng, dẫu sao khi hắn truyền thụ kinh nghiệm, Chu Phàm luôn thể hiện ra sự thông minh cẩn thận, những cái này đều là ưu điểm để có thể sống sót trong lúc tuần tra.

Theo Trịnh Chân Mộc, chỗ duy nhất còn thiếu của Chu Phàm chính là kinh nghiệm phong phú của đội viên cũ, nhưng những cái này cũng không xem như là vấn đề, có hắn dẫn dắt, chỉ cần Chu Phàm không lỗ mãng, vậy sẽ không có đại sự.

Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, cho đến mặt trời chiều ngả về tây, chiếu vào ruộng lúa, ruộng lúa vàng óng ánh cũng biến thành màu vàng đỏ lộng lẫy.

Đạo Hài Tử một mực du đãng trên ruộng lúa phát ra tiếng thét chói tai quái dị, hội tụ về một chỗ, hóa thành một đám mây ánh sáng màu trắng thuần, lướt qua bù nhìn ở ven ruộng bồng bềnh rời khỏi ruộng lúa.

- Chúng ta cũng đến lúc tan trực rồi.

Trên mặt Trịnh Chân Mộc lộ ra một tia thả lỏng.

Chu Phàm theo Trịnh Chân Mộc đi về con đường lúc trước.

Rời khỏi ruộng lúa không đến trăm bước, Chu Phàm quay đầu lại nhìn, mấy chục con bù nhìn mặc áo rách bồng bềnh theo gió đêm, tựa như sống dậy đang vẫy tay với hắn vậy.

- Làm sao thế?

Trịnh Chân Mộc dừng bước hỏi.

- Không có gì.

Chu Phàm thu hồi cảm giác quái dị trong lòng, lắc đầu nói.

Chu Phàm không chú ý thấy là Lão Huynh cũng đang quay đầu nhìn chằm chằm bù nhìn, Chu Phàm đi xa, mới vội vàng nhanh chân đuổi theo.

Về lại trong Mạch Khuyên, nhìn thấy đội viên của mấy tổ, có điều không ai tới gần, mà là vẫn duy trì cự ly tương đối yên lặng đi tới.

Càng tới gần doanh địa của đội tuần tra, người lại càng nhiều, nhưng các đội viên vẫn duy trì cự ly thích hợp.

Cho dù là thời gian cuối cùng của ca trực, mọi người vẫn không quên quy củ trong đội, đội viên của mỗi tổ đều nối đuôi nhau đi vào trong vòng vôi của doanh địa.

Lỗ Khôi đi tới, sau khi phát hiện người đã về đông đủ liền quát:

- Thượng phù.

Một tiếng thượng phù, tất cả đội viên đều lấy ra Trắc Quyệt Phù, dán lên trên người mình, Chu Phàm cũng không ngoại lệ.

Sau khi Chu Phàm dán xong Trắc Quyệt Phù, nhìn chung quanh, không phát hiện có bất kỳ dị trạng gì.

Lỗ Khôi đi đến ngoài vòng vôi của Chu Phàm và Trịnh Chân Mộc, hắn chỉ nhìn hai người, sau đó nói:

- Chu Phàm, ngươi dẫn chó vào đội thì không thành vấn đề, nhưng đừng quên chú ý chó của ngươi.

- Vâng.

Chu Phàm dán Trắc Quyệt Phù trên người mình lên trên người Lão Huynh.

Sau khi xác nhận không thành vấn đề, dưới sự cho phép của Lỗ Khôi, đi ra khỏi vòng vôi, công tác tuần tra một ngày mới xem như đã chân chính kết thúc.

- A Phàm.

Sầu Hầu cười hì hì tiến lại gần.

Chu Phàm chỉ cười cười, hắn nhìn xung quanh một chút, phát hiện Hà Tào và Lý Nhị Lư ở cách đó không xa, đang đi vào trong thôn.

Chu Phàm không nhìn hai người này nữa, mà là vừa cùng Sầu Hầu đi theo hướng về nhà, vừa hỏi:

- Buổi chiều bên ngươi thế nào?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)