Cho tới khi sắp đến tiểu viện Chu Phàm ở lại, Lý Cửu Nguyệt vẫn cười, hắn không dám nhìn Chu Phàm, bằng không hắn sợ mình lại không nhịn được mà cười to.
- Có buồn cười như vậy không?
Chu Phàm thở dài hỏi.
Khóe miệng Lý Cửu Nguyệt nhếch lên, hắn cố nín cười nói:
- Chu huynh, nói thật, ta cảm thấy nếu ngươi trọc, nói không chừng còn dễ nhìn hơn trước kia, tối đa chỉ là kém đệ nhất mỹ nam tử của Cửu Đạt Lý ta đây một chút thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây