Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 28: Thọ quỷ

Chương Trước Chương Tiếp

Cửa bị đẩy ra, sau khi Chu Phàm và Chu Nhất Mộc đi vào rất nhanh liền đóng lại, căn cứ vào kiến nghị của Chu Nhất Mộc, Chu Phàm để Lão Huynh ở lại ngoài phòng.

Vì ngói đen trên nóc nhà đã không còn hơn nửa, ánh sáng xanh từ trên đỉnh chiếu vào, trong phòng vẫn sáng như ban ngày, tất cả đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Một nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên chiếu, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đờ đẫn vô thần.

Chu Phàm yên lặng nhìn nam tử trung niên này, hắn hơi nhíu mày, chỉ là số tuổi thọ của trung niên sắp hết à? Có điều hắn nghĩ đến tình huống của mình, chẳng phải là càng xấu hơn sao? Trung niên sắp hết tuổi thọ, cũng không phải là chuyện thần kỳ gì.

Khi Chu Phàm làm cảnh sát, từng thấy tù phạm sắp tử vong, hắn có thể cảm thấy rõ ràng, nam tử ngồi trên chiếu đang sợ.

Cho dù đã sớm biết ngày tử vong, nhưng bất kể là chuẩn bị tâm lý như thế nào, thực sự tới thời điểm đó, rất ít ai có thể thản nhiên đối mặt với tử vong.

Nam tử trung niên này tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn hai người Chu Phàm, thanh âm khàn khàn nói:

- Cám ơn.

Hắn nói cám ơn, là cám ơn Chu Nhất Mộc bỏ tiền, như vậy sau khi hắn chết, trong nhà tự dưng có thêm một khoản tiền, chỉ để hai người Chu Phàm xem hắn chết như thế nào mà thôi, đối với hắn mà nói, chuyện này căn bản không tính là gì.

- Không cần khách khí.

Chu Nhất Mộc thở dài,

- Trong nhà đều an bài xong rồi chứ?

Nam tử trung niên nói:

- Sớm đã an bài xong rồi.

Nam tử trung niên không định nói nữa, hắn nhắm mắt lẳng lặng chờ thời khắc đó tiến đến.

- Làm thế nào mà biết chuẩn xác thời gian tử vong?

Chu Phàm nhíu mày thấp giọng hỏi, cũng không thể cứ ở đây chờ một ngày được.

Chu Nhất Mộc nói khẽ:

- Số tuổi thọ chính là dùng thời gian sinh ra để làm chu kỳ tính toán, giờ sinh của hắn là giờ ngọ. Thứ đó chắc sắp tới rồi.

Chu Phàm trầm mặc nhìn nam tử trung niên, mắt hắn không chớp, để tránh lại bỏ sót gì đó.

Trong phòng rất im lặng, ngoài phòng cũng im lặng, tựa như người bên ngoài đều đã rời khỏi vậy.

Bầu không khí im lặng nặng nề như vậy kéo dài khoảng nửa tiếng.

Nam tử trung niên ngồi trên chiếu bỗng nhiên toàn thân rung rung, chỗ gáy hắn đột nhiên lồi lên một khối.

Mắt Chu Phàm hơi co rút lại, hắn hơi dịch bước, muốn chạy tới gần để nhìn rõ một chút.

Chu Nhất Mộc tóm lấy cánh tay của hắn, trầm giọng nói:

- Đừng đi tới.

Chu Phàm dừng bước.

Thân thể của nam tử trung niên vẫn đang run rẩy, chỗ lồi lên ở gáy Phập' một tiếng, lõm xuống, khôi phục bằng phẳng, nhưng có một cỗ quang mang màu xanh đen từ chỗ đó tỏa ra.

Quang mang màu xanh đen giống như khói nhẹ bay về phía trước, hình dạng của quang mang biến ảo, ngưng tụ thành sinh vật kỳ quái.

Hai tay đen xì gầy nhỏ như gậy trúc, năm móng vuốt phiêu đãng như cọng tơ, thân thể cong cong to bằng bàn tay, chỉ độc có cái đầu của nó là trông như quả dưa chuột nặng trăm cân, rất là kỳ dị.

Nó bồng bềnh trong không trung cứ vậy nhìn nam tử trung niên, mặt nam tử trung niên đang run rẩy biến thành có chút vặn vẹo, dường như hắn không biết phía sau hắn có một quái vật.

Nó cúi đầu há miệng, môi dày như ngón tay dí vào trán và gáy nam tử trung niên, giống như muốn cắn nuốt nam tử trung niên vậy.

Có lẽ là cảm thấy tử vong hàng lâm, nam tử trung niên không nhịn được phát ra tiếng hét thảm cực kỳ thê lương.

Trong nháy mắt tiếng hét thảm vang lên, Thọ Quỷ hút một cái, nó hút rất tham lam, có quang mang màu trắng chảy vào trong miệng nó.

Thân thể của nam tử trung niên biến thành khô đét như củi, máu, mỡ, thịt của hắn đều bị hút đi.

Cuối cùng chỉ còn da vàng mỏng như cánh ve dính lên trên xương cốt, ngũ quan của hắn là một mảng mơ hồ, chân mày, mũi, lỗ tai đều rủ xuống, lưng hắn hóp vào, cả người giống như một bức tranh chân dung bị xé xuống vò nát.

Quang mang xanh đen của Thọ Quỷ chậm rãi phiêu tán, biến mất trong không trung.

Sắc mặt Chu Nhất Mộc có chút tái mét, lúc trẻ tuổi hắn từng thấy Thọ Quỷ đoạt mệnh một lần, sau này không muốn nhìn thấy nữa, hôm nay là vì nhi tử của mình, hắn lại nhìn thêm một lần, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi, hắn lo lắng nhìn về phía Chu Phàm, hắn sợ Chu Phàm không chịu nổi tình cảnh như vậy.

Nhưng Chu Phàm lại trấn định hơn so với tưởng tượng của hắn, khiến Chu Nhất Mộc cũng yên tâm hơn không ít.

Chu Phàm nắm chặt song quyền, ra sức kiềm chế, mới đè ép được sự sợ hãi trong lòng.

Trước kia hắn đã từng thấy rất nhiều hiện trường giết người đẫm máu, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng đáng sợ hơn thế này.

Đây là Thọ Quỷ phải đối mặt khi số tuổi thọ đã đi đến cuối, Chu Phàm cảm thấy trong dạ dày giống như bị đảo lộn vậy, hắn cố nén cảm giác buồn nôn, lại rất nghiêm túc nhìn người chết vẫn ngồi trên chiếu.

- Đi thôi.

Chu Phàm không nhìn tiếp nữa, mà là xoay người đẩy cửa ra ngoài.

Cửa vừa đẩy ra, một đống người im lặng vây ở trước cửa, trong mắt bọn họ lộ vẻ sợ hãi nhìn về phía Chu Phàm.

- Kết thúc rồi.

Chu Phàm nói ra đáp án.

Mọi người sửng sốt, sau đó đi vào trong phòng.

Chu Phàm đi đến ngoài, nhà hoang sau lưng rất nhanh liền truyền đến từng tiếng khóc đau thương, mãi lâu sau vẫn không dứt.

Chu Phàm yên lặng đi tới, nhìn Thọ Quỷ đoạt mệnh, tâm tình của hắn có chút đè nén, dẫu sao nếu hắn không thể tăng tuổi thọ, vậy bốn năm sau sẽ tới lượt hắn đối mặt với con Thọ Quỷ chí tà chí ác đó.

Khi sắp về đến nhà, Chu Phàm quay đầu nhìn Chu Nhất Mộc và Lão Huynh ở phía sau, trong lòng đang rét lạnh của hắn có thêm một tia ấm áp, hắn cười nói:

- Cha, ta vẫn ổn.

Cho dù nhìn Thọ Quỷ đoạt mệnh cũng sẽ không khiến hắn không chịu đả kích đến không gượng dậy nổi.

Chu Nhất Mộc nhìn nhi tử, hắn cảm thấy từ sau ngày búi tóc, nhi tử đã trưởng thành hơn không ít, hắn cũng không giỏi an ủi người khác, chỉ nói:

- Không sao là tốt rồi.

- Vì sao hắn không tự sát?

Chu Phàm bỗng nhiên mở miệng hỏi, ở trong mắt hắn, so với Thọ Quỷ đoạt mệnh, còn không bằng tự sát, ít nhất tự sát cũng sẽ không chết khó coi như vậy.

- Tự sát...

Chu Nhất Mộc trầm mặc một chút nói,

- Cũng có người lựa chọn tự sát, nhưng rất ít, không bị Thọ Quỷ đoạt mệnh, cố ý tìm chết, người trong nhà sẽ gặp vận rủi, có điều ta chưa từng thấy người nhà vì vậy mà gặp vận rủi, dẫu sao người tự sát cũng quá ít.

Chu Phàm nhíu mày, hắn vốn đang suy đoán là vì không có dũng khí tự sát, không ngờ còn có loại nguyên nhân này, đây là cách nói được lưu truyền à?

Nhưng bất kể là như thế nào, người số tuổi thọ sắp hết chỉ cần thương hậu đại của hắn, đều sẽ không dám mang loại chuyện này ra làm liều, chỉ có thể yên lặng thừa nhận Thọ Quỷ đoạt mệnh, đúng là một thế giới bi thảm.

- Cha...

Chu Phàm nhìn về phía Chu Nhất Mộc há miệng gọi.

Chu Nhất Mộc nhìn Chu Phàm, muốn nghe xem Chu Phàm muốn nói gì.

Có điều Chu Phàm lắc đầu nói:

- Không sao, ngươi đi đi, ta cũng phải tu luyện, chuyện Thọ Quỷ sau này sẽ nghĩ biện pháp, hiện tại vẫn là chuyện đội tuần tra quan trọng hơn.

Trong ruộng còn có rất nhiều việc phải làm, Chu Nhất Mộc rất nhanh liền xoay người rời đi.

Chu Phàm nhìn bóng lưng của Chu Nhất Mộc, kỳ thật vừa rồi hắn muốn hỏi là nếu hắn thật sự đi tới một bước Thọ Quỷ đoạt mệnh đó, hai phu phụ bọn họ sẽ thế nào?

Nhưng hỏi một người phụ thân quan tâm tới mình như vậy không khỏi quá tàn nhẫn, Chu Phàm không thể hỏi ra miệng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)