Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 195: Ẩn quyệt

Chương Trước Chương Tiếp

Khi từng đống lửa trại bốc cháy, Chu Phàm tìm một chỗ ở góc tây bắc doanh địa nằm xuống, hiện tại hắn phải ngủ, những quái quyệt đó cho dù đến cũng không nhanh như vậy.

Góc tây bắc chỉ có thể bố trí không nhiều lắm đội viên hộ vệ trông coi gia đình có tiểu hài tử, phần lớn đội viên đội hộ vệ vẫn phải trực thủ toàn bộ doanh địa.

Trước khi xuất phát, bọn Hoàng phù sư đã tận hết khả năng mở rộng số lượng đội tuần tra ban đầu, bằng không số lượng đội viên này cũng không tìm ra được.

Những cha mẹ có tiểu hài tử rất lo lắng, thậm chí ôm tâm tư thay phiên trực đêm cũng phải trông chừng hài tử nhà mình.

Đối với những người này bọn Chu Phàm cũng chỉ có thể để kệ bọn họ, kỳ thật nếu những quái quyệt đó lại đến, chỉ sợ chúng cũng sẽ không bởi vì có người tỉnh mà từ bỏ.

Chu Phàm ngủ thiếp đi, tiến vào Khôi Hà Không Gian, Vụ không có mặt, loại tình huống này hắn cũng rất khó có thể câu cá, hắn khổ luyện đao pháp, cho đến khi nghe thấy có người gọi hắn rời khỏi Khôi Hà Không Gian.

Là Lỗ Khôi gọi hắn đổi ca.

- Có phát hiện gì không?

Chu Phàm ngồi dậy hỏi.

Lỗ Khôi lắc đầu nói:

- Ta nghĩ chúng có thể sẽ không tới.

- Trước lúc hừng đông, không thể lơ là.

Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nói,

- Ta trực thủ ở đây, ngươi đi ngủ sớm một chút.

Tuy không thể phân ra quá nhiều đội viên hộ vệ trông coi góc tây bắc, nhưng nơi này sẽ cố định có một võ giả, vừa rồi là Lỗ Khôi, hiện tại tới lượt Chu Phàm.

Mặt Lỗ Khôi lộ vẻ cười khổ:

- Ta làm sao mà ngủ được, ta còn phải ngồi tới hừng đông.

Một đôi con cái của Lỗ Khôi tuổi đều rất nhỏ, hắn là lo cho con cái của hắn.

Khi Chu Phàm đang định nói gì đó, ở góc tây bắc đột nhiên có tiếng thét chói tai của nữ nhân truyền đến.

Chu Phàm và Lỗ Khôi nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng chạy vội tới.

- Đều phòng thủ cho ta.

Lỗ Khôi quát lớn.

Hắn là hô lên với những đội viên ở góc tây bắc, dựa theo kế hoạch, một khi có quái quyệt lẻn vào, những đội viên đó không được chạy loạn, chỉ có thể thủ các góc, phòng ngừa để những quái quyệt đó thừa dịp loạn chạy thoát ra ngoài.

Mà bên mà thì do võ giả giải quyết, nếu đội viên phát hiện quái quyệt muốn lẻn đi, vậy mau lớn tiếng hò hét, thông tri người khác tới trợ giúp.

Chu Phàm và Lỗ Khôi chạy rất nhanh, khóe mắt Lỗ Khôi như muốn rách ra.

Người lớn tiếng hò hét là thê tử của Lỗ Khôi.

Lỗ Khôi chỉ nhìn quét một cái, nữ nhi còn lại đang khóc hu hu, tiểu nhi tử của hắn thì không thấy đâu.

- A Khôi. . . A Khôi. . .

Thê tử giống như phát điên xông tới,

- Ta không ngủ, ta chỉ chợp mắt, ngẩng đầu lên thì nhi tử... Nhi tử đã không thấy tăm hơi rồi.

Lỗ Khôi không nghe, tâm hắn đang loạn giống như kiến bò, hắn điên cuồng nhìn quét xung quanh, ý đồ tìm ra nhi tử.

- Đừng loạn.

Chu Phàm thấp giọng quát,

- Chú ý xem bụi than dưới đất có dấu chân không?

Lỗ Khôi như bị hắt nước lạnh, hắn lập tức định thần nhìn xuống dưới đất, bọn họ rải nhiều bụi than như vậy, chính là để phòng ngừa tình huống quái quyệt sẽ ẩn thân.

- Ở đó.

Chu Phàm dùng tay chỉ một cái, trên bụi than dưới mặt đất xuất hiện một chuỗi dấu chân bốn ngón quái dị.

- Canh chừng nữ nhi.

Lỗ Khôi hô lên một tiếng với thê tử, hắn và Chu Phàm vội vàng thuận theo dấu chân đuổi theo.

Các gia đình ở góc tây bắc sớm đã có được phân phó, không được phép tự tiện rời khỏi chỗ ngủ của mình, chỉ có thể đứng ở chỗ cũ, điều này cung cấp rất nhiều trợ giúp cho Lỗ Khôi và Chu Phàm, bọn họ thuận theo dấu chân đuổi theo, rất nhanh đã ở ngoài bốn năm trượng nhìn thấy một chuỗi dấu chân bốn ngón bị giẫm ra.

Chu Phàm chỉ nhíu mày nghĩ một chút rồi lập tức thấp giọng nói:

- Dùng mâu quét chân.

Tình huống của tiểu hài tử chưa rõ, nếu tùy tiện bổ ra, rất dễ ngay cả tiểu hài tử cũng đánh chết, nhưng lại không thể để quái quyệt này chạy ra khỏi phạm vi bụi than, nếu chạy ra khỏi phạm vi bụi than, từ đó lại muốn tìm được quái quyệt ẩn thân sẽ rất khó khăn.

Lỗ Khôi lập tức hiểu ý, trường mâu trong tay hắn lập tức quét tới quái quyệt.

Trong không khí bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm khẽ quái dị, Lỗ Khôi ngây ra, trường mâu trong tay hắn không quét trúng gì cả.

Chu Phàm nhìn dấu chân hạ xuống trên bụi than có dấu vết sâu hơn, hắn quát:

- Nó nhảy lên rồi.

Lỗ Khôi tiếp tục mượn ánh lửa trại để nhìn, rất nhanh liền nhìn thấy phía trước dấu chân đột nhiên xuất hiện một dấu chân bốn ngón, Lỗ Khôi vội vàng lại vung ra trường mâu.

Ầm một tiếng, lần này trường mâu quét trúng rồi.

Một thân ảnh trong suốt đập xuống đất, xuất hiện vết đè bụi than rất sâu, một tiểu nam hài đột nhiên từ trong không khí bay ra, đập xuống đất, phát ra tiếng khóc oa oa.

Trên mặt Lỗ Khôi lộ ra vẻ vui mừng, hiển nhiên là một mâu này của hắn đã quét ngã quái quyệt, quái quyệt không giữ được con hắn nữa, liền ném ra, chút độ cao này sẽ không bị thương.

Nhưng thân ảnh từ dưới đất bò lên, một chuỗi dấu chân lại chạy về phía tiểu nam hài.

Đao của Chu Phàm sớm đã ra khỏi vỏ, hắn chính là chờ cơ hội này, hắn nhảy lên, trường đao trong tay vẽ ra một đạo hỏa phong đỏ thẫm trong không trung, từ dấu chân đang chạy nhanh đó bổ dọc xuống.

Xoẹt một tiếng, trong không khí có máu xanh bắn ra, một thân ảnh lại đập xuống đất, lộ ra một quái quyệt hình người màu xanh lục, nó bị chém thành hai đoạn, không ngừng giãy dụa trên mặt đất, lại không thể đứng lên được nữa.

Lỗ Khôi vội vàng đi đến ôm lấy con hắn.

Đúng lúc này, góc tây bắc lại có hai nơi xuất hiện tiếng hò hét dồn dập của nam nữ.

Sắc mặt Chu Phàm nghiêm lại, còn hai nữa.

Hắn nhìn Lỗ Khôi một cái, sau đó chạy tới phương hướng phát ra thanh âm trước.

Lỗ Khôi khẽ cắn môi, hắn ném nhi tử lên lưng, cầm trường mâu chạy tới phương hướng còn lại.

Chu Phàm vừa chạy gấp, vừa lưu ý bụi than trên mặt đất, khi hắn sắp chạy đến hộ gia đình truyền đến thanh âm đó, hắn đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một chuỗi dấu chân chạy qua bên cạnh hắn.

Chu Phàm cười lạnh một tiếng, hắn đã có một nhận thức đối với hình thái thân thể của quái quyệt này, chỉ chạy vội mấy bước đã tiếp cận, đao và cả vỏ đao trong tay đã quét tới chân quái quyệt này.

Quái quyệt này bị Chu Phàm quét ngã, đập xuống đất không tóm được nữa, có một tiểu cô nương vừa khóc vừa chạy ra, giống như đột nhiên từ trong không khí biến ra vậy.

Quái quyệt vẫn muốn đứng lên, nhưng một thanh âm vang lên, đao gỉ ra khỏi vỏ, đao quang đỏ thẫm xẹt qua, đã chém quái quyệt này thành hai đoạn, thân ảnh của nó từ trong không khí hiện ra.

Tiểu cô nương đó xoay người, nhìn Chu Phàm chém chết quái quyệt, nàng dừng bước lại vẫn không ngừng khóc.

Người nhà của nàng chạy, nhìn thấy tiểu cô nương, vội vàng ôm lấy nàng, thiên ân vạn tạ Chu Phàm.

- Cẩn thận, đừng tới gần quái quyệt này.

Chu Phàm chỉ kịp dặn dò bọn họ một câu rồi chạy tới chỗ khác, chờ khi hắn chạy đến, Lỗ Khôi cõng nhi tử đã thuận lợi tìm được quái quyệt mà giết rồi, đồng thời còn cứu ra một tiểu hài tử.

Lúc này Chu Phàm mới thở phào.

Không bao lâu sau, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao cũng chạy tới, bọn họ nhìn ba cỗ thi thể của quái quyệt trên mặt đất.

Quái quyệt này toàn thân bao phủ vảy xanh giống như vẩy cá, có một cái đuôi dài như đuôi chuột, khuôn mặt mọc đầy lông xanh, nhìn rất quái dị.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)