Trong doanh địa lâm thời của Tam Khưu Thôn, chỗ huyên náo hỗn loạn như vậy có tới ba.
Chu Phàm phóng tới một chỗ ở gần hắn nhất, cũng có đội viên tuần tra đang xông tới bên này.
Khi đi tới, nhìn thôn dân đã quây thành một vòng, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong, Chu Phàm quát:
- Không phải đội hộ vệ đều tránh ra cho ta.
Thôn dân đang vây quanh vội vàng tản ra.
Chu Phàm đi vào, nhìn thấy là một phụ nhân đang gào khóc, còn có tiếng tức giận mắng chửi của hán tử trung niên, bên cạnh có mấy người đang khuyên bảo.
Chu Phàm nghiêm mặt quát hỏi:
- Thế này là sao?
Chu Phàm thân là phó đội trưởng đội hộ vệ, trong thôn có không ít người nhận ra hắn, hán tử trung niên đó không dám mắng bà nương nhà mình nữa, hắn đi tới, tới sắc mặt trắng bệch nói:
- Chu đội trưởng, tiểu hài tử nhà ta không thấy đâu rồi.
- Tiểu hài tử nhà ngươi bao tuổi? Hắn biến mất thì mau đi tìm đi, ở đây cãi cọ làm gì.
Chu Phàm nhướng mày nói, hắn còn tưởng rằng là chuyện gì, tiểu hài tử có thể ngủ dậy chạy tới chỗ khác chơi, chỉ cần không chạy ra khỏi phạm vi của Vệ Cổ chắc không có đại sự.
- Hắn bảy tuổi.
Hán tử trung niên chua chát nói,
- Tối hôm qua chúng ta ngủ quá say, sáng sớm hôm nay dậy thì không thấy hắn, cũng đi tìm rồi, nhưng không tìm được.
Chu Phàm ngây ra một thoáng, lạnh lùng nói:
- Càn quấy, thôn chính và lão đại nhân đã tam lệnh ngũ thân, nơi này là dã ngoại, không phải ở trong thôn, phải trông người và đồ nhà mình.
Chu Phàm không nói chuyện với nhà này nữa, hắn nhìn chung quanh một vòng hỏi:
- Các ngươi có nhìn thấy tiểu hài tử nhà hắn không?
Chỉ là các thôn dân vây xem đều lắc đầu.
Điều này khiến Chu Phàm nhíu mày, rất nhanh có một đội viên tuần tra bước nhanh tới, ghé vào bên tai hắn cấp tốc nói vài câu, sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng.
Hai nơi hỗn loạn còn lại cũng không thấy tiểu hài tử.
Tam Khưu Thôn vào sáng sớm đầu tiên ở dã ngoại biến thành rất không yên bình, ba tiểu hài tử sáu bảy tuổi đều biến mất.
Mấy vị võ giả của Tam Khưu Thôn khẩn cấp tụ tập cùng một chỗ.
Sắc mặt Trứu Thâm Thâm và Lỗ Khôi đều rất khó coi, bọn họ trực thủ nửa đêm tới sáng, nếu ba tiểu hài tử đó thật sự xảy ra chuyện, trách nhiệm là ở bọn họ.
- Chúng ta đã tìm khắp doanh địa vẫn không thấy người, ta đã sai người tới Ẩn Phúc Thôn hỏi, nếu Ẩn Phúc Thôn cũng không thấy, vậy tới Mãng Ngưu Thôn hỏi thử xem, chắc sẽ có thể tìm được.
La Liệt Điền mở miệng nói.
- Ta nghĩ khả năng bọn họ chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của Vệ Cổ là rất thấp, có lẽ thực sự là chạy đến doanh địa của thôn khác rồi.
Hoàng phù sư nghĩ nghĩ một chút, mở miệng nói,
- Chờ một chút xem thế nào.
Ngay khi bọn Chu Phàm đang nói chuyện, đội viên tuần tra đi hỏi chạy vội về báo cáo, sau đó bọn Chu Phàm nghe thấy một tin tức còn tệ hơn.
Ẩn Phúc Thôn và Mãng Ngưu Thôn cũng có tiểu hài tử biến mất.
Tin tức này khiến sắc mặt các võ giả của Tam Khưu Thôn đều khẽ biến, bọn họ cuối cùng cũng nhận thấy, đây chỉ sợ là một chuyện rất dị thường.
Trầm mặc một lúc, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao bảo La thôn chính dẫn người đi ổn định trật tự, bảo các thôn dân nhóm lửa nấu cơm bình thường.
Sáng sớm doanh địa của ba thôn lại khói bếp lượn lờ.
Chuyện tiểu hài tử biến mất liên lụy cả ba thôn, rất nhanh các võ giả Phù Sư của ba thôn lại tụ tập cùng nhau.
Bọn họ thống kê tình huống một chút, đêm qua ba thôn tổng cộng có mười một tiểu hài tử biến mất, hơn nữa không chỉ là người nhà của tiểu hài tử không phát hiện bọn họ biến mất, thôn dân trong doanh địa cũng không có phát hiện gì.
Vệ Cổ không vang, đội hộ vệ trực đêm của các thôn cũng không phát hiện ra manh mối gì, mười một tiểu hài tử này giống như bỗng dưng biến mất vậy.
- Vì sao biến mất đều là tiểu hài tử? Là gặp phải quái quyệt thích ăn tiểu hài tử à? Quái quyệt thích ăn tiểu hài tử có không ít, nhưng quái quyệt có thể vô ảnh vô tung mang tiểu hài tử đi, ta thật sự không nghĩ ra được là quái quyệt gì.
Lưu phù sư của Ẩn Phúc Thôn hơi nhíu mày nói.
Mọi người đều đang suy nghĩ, nhưng không ai nghĩ ra là quái quyệt nào làm, quái quyệt chủng loại đa dạng, cứ cách mỗi một đoạn thời gian đều xuất hiện một số quái quyệt mới hoàn toàn không nhận ra, không nhận ra hoặc không nhớ ra là quái quyệt nào làm, cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Đội viên đội hộ vệ của các thôn đang tìm kiếm chung quanh doanh địa, nhưng rất nhanh tìm cả doanh địa một lần, vẫn không phát hiện.
- Không ở doanh địa, vậy có thể là ở dã ngoại, chúng ta chỉ có thể đến dã ngoại điều tra một chút.
Hoàng phù sư sầm mặt nói.
- Nhưng dã ngoại lớn như vậy, chúng ta tìm thế nào?
Có người hơi sửng sốt nói.
- Vậy dùng phạm vi một dặm Vệ Cổ không bao phủ đến để tìm, đừng đi ra khỏi một dặm, nếu chờ làm xong bữa sáng, vẫn không tìm được...
Tống phù sư nói tới đây tạm dừng một chút, hắn nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lùng,
- Vậy chúng ta cũng chỉ có thể từ bỏ.
Mọi người trầm mặc, không ai phản đối lời nói của Tống phù sư, bởi vì bọn họ không thể một mực ở lại đây, hơn nữa nếu là như vậy cũng không tìm thấy, những tiểu hài tử đó có thể đã dữ nhiều lành ít rồi.
Bọn họ rất nhanh liền làm ra quyết định, các thôn lấy doanh địa của mình làm trung tâm triển khai tìm kiếm dã ngoại, nếu có phát hiện thì thông tri cho nhau, không ai được phép đi quá xa, đồng thời sau cơm sáng bất kể kết quả thế nào cũng phải lập tức khởi hành, không thể trì hoãn được nữa.
Trở lại doanh địa của Tam Khưu Thôn, Chu Phàm ngay lập tức tìm tới lão Vương đầu, lão Vương đầu tính cách quái gở, hắn một mình sống ở một nơi, bên cạnh toàn là chó hắn nuôi, hắn nghe Chu Phàm kể lại mới biết được chuyện tiểu hài tử biến mất trong doanh địa.
- Ngươi muốn dùng chó của ta giúp tìm người à?
Lão Vương đầu rất nhanh liền hiểu được ý đồ đến của Chu Phàm, chỉ là hắn lại lắc đầu,
- Chó của ta có lẽ có khứu giác nhạy bén đối với nguy hiểm, nhưng chúng đều là chó dùng để phòng hộ rừng, đối với tìm người lại không phải quá am hiểu.
- Cứ phải thử một chút.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nói, hắn cũng biết những con chó này không phải là chó truy tung đã trải qua huấn luyện chuyên môn, nhưng chúng thủy chung vẫn là chó, độ nhạy bén của mũi không phải nhân loại có thể sánh bằng.
Lão Vương đầu gật đầu đáp ứng.
Đội hộ vệ khác đã dưới sự dẫn dắt của bọn Lỗ Khôi tới dã ngoại tìm kiếm, có một số thôn dân muốn hỗ trợ, nhưng bị bọn Hoàng phù sư cự tuyệt, bởi vì dã ngoại thật sự quá nguy hiểm, các thôn dân không am hiểu chiến đấu tốt nhất đừng bước ra khỏi phạm vi bao phủ của Vệ Cổ.
Chu Phàm từ trong một nhà mất tiểu hài tử mang tới quần áo tiểu hài tử từng mặc đưa cho lão Vương đầu.
Lão Vương đầu từ trong đàn chó tìm ra một con chó mực gầy yếu nhất, hắn đặt quần áo ở trước mặt chó mực, xoa đầu nó một chút, nói:
- Kính nhờ ngươi, tìm ra chủ nhân của quần áo này.
Chó mực dùng mũi ngửi quần áo một chút, lắc lắc đầu, chạy ra dã ngoại.
Lão Vương đầu vung tay lên, đám chó còn lại cũng đi theo phía sau chó mực, Lão Huynh cũng dung nhập vào trong những đồng bạn này.
Chu Phàm không nói gì, hắn và lão Vương đầu đi sau lưng đàn chó.
Hai bên xích đạo đều là một số rừng cây thưa thớt, đàn chó rất nhanh đã chui vào trong một mảng rừng lộn xộn.
Chu Phàm cảnh giác nhìn tình trạng xung quanh, cách đó không xa có đội viên tuần tra của Tam Khưu Thôn đang tìm kiếm.
Nhưng ở khu rừng này lại không thu hoạch được gì, đàn chó do chó mực cầm đầu ngừng lại quay đầu nhìn lão Vương đầu, dường như đã bị lạc phương hướng.
Lão Vương đầu lại đưa quần áo trong tay ra, chậm rãi nói:
- Thử tiến về phía trước một lần.
Chó mực lại ngửi ngửi quần áo, nó đi một vòng, mới dẫn theo đàn chó tiếp tục đi tới chỗ sâu hơn của dã ngoài.
Chu Phàm hơi nhíu mày, đàn chó đã chạy ra khỏi phạm vi tìm kiếm của bọn họ, nhưng hắn cuối cùng vẫn không lên tiếng ngăn cản.
Đàn chó lao ra khỏi rừng, chỉ chốc lát sau chúng ngừng lại dưới một sườn dốc, hướng tới sườn dốc mà sủa to, chúng cuối cùng cũng có phát hiện rồi.