- Loại tồn tại không biết này có liên quan tới Thải Y Thể, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, loại chuyện này không cần nghĩ nhiều.
Hoàng phù sư lạnh lùng nói,
- Những kẻ này chỉ là quái quyệt biết công kích người mà thôi, không thể vì chúng giống như thân nhân đã chết của mình mà lưu thủ.
Bọn Chu Phàm gật đầu, đồng ý với cách nói của Hoàng phù sư.
Rất nhanh đội hộ vệ lại phát hiện, những nê nhân bị giết chết đó lại bắt đầu mấp máy nặn lại trên mặt đất.
Chu Phàm nghiêm mặt, giơ đao gỉ trong tay lên, chém tan một khối nê nhân vừa nặn lại.
Nhưng nê nhân bị đánh tan vẫn đang nặn lại, Tiểu Diễm Phù đốt cháy nó, cũng không mang tới tác dụng làm chậm lại quá lớn.
Sắc mặt của mọi người biến thành khó coi, những nê nhân này thực lực không mạnh, nhưng lại quá khó chơi.
Mọi người bất lực, chỉ có thể rời xa những nê nhân này, thúc giục thôn dân đẩy nhanh bước chân.
Không bao lâu sau, những nê nhân này lại đuổi tới.
Đội hộ vệ dưới sự dẫn dắt của võ giả, lần thứ ba chém giết những nê nhân này, nhưng lần này lại có người vô ý bị nê nhân một quyền đánh cho bị thương.
Cho dù nê nhân không mạnh, nhưng đối với đội viên bình thường mà nói, khí lực cũng lớn tới đáng sợ.
- Cứ tiếp tục như vậy không được.
Hoàng phù sư lắc đầu.
Cho dù không ai bị thương, cũng sẽ tiêu hao phù lục quý giá của bọn họ, trong lúc di chuyển, mỗi một đạo phù lục đều phải dùng tiết kiệm, không ai biết ở phía trước sẽ gặp phải gì?
- Vậy nghĩ cách vây khốn chúng.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Đợi chúng lại đứng dậy, đừng công kích chỗ yếu hại, chặt bỏ tay chân của chúng, xem chúng có thể khôi phục lại không?
Lần thứ tư nê nhân phục sinh, bọn Chu Phàm đều chỉ kèm lên một đạo Tiểu Diễm Phù trên binh khí, hao hết tâm tư tránh chỗ yếu hại của chúng, chặt bỏ tay chân của những nê nhân này.
Sau khi Chu Phàm chặt bỏ tay chân của chúng, để mặc chúng nằm trên mặt đất, lui về phía sau quan sát.
Chúng đang gào thét, tay chân bị bọn Chu Phàm chém đứt hóa thành bùn đất, chỗ mất đi tay chân của chúng bắt đầu có tay chân mới mọc ra.
- Trói chúng lại.
Chu Phàm hừ lạnh một tiếng, bọn họ không dám tiếp xúc với thân thể của nê nhân, dùng vải bọc tay, trói nê nhân tay chân vẫn chưa mọc lại bằng dây gân thú.
Dây gân thú rất cứng cỏi, cho dù là người có khí lực mấy ngàn cân cũng khó giật đứt được.
Sau khi trói xong, bọn Chu Phàm nhìn hơn mười nê nhân này.
Hơn mười nê nhân mọc ra tay chân, chúng bị trói điên cuồng giãy dụa.
La Liệt Điền ở bên cạnh nhìn người có dung mạo giống cha hắn, khóe miệng giật giật, trói cha mình như vậy, lương tâm của hắn có chút bất an.
- Biện pháp này chắc có thể được.
Hoàng phù sư cười cười nói.
Chỉ là Hoàng phù sư vừa nói xong không bao lâu, những nê nhân này không ngờ bắt đầu lần lượt nổ tung, tản thành cho đống bột phấn, những phấn bùn màu xám này lại bắt đầu mấp máy, chuẩn bị nặn lại thân thể.
Tất cả mọi người cảm thấy khó giải quyết, bọn họ không ngờ những nê nhân này lại có thể tự phân giải.
- Hay là chôn sống bọn chúng?
Lỗ Khôi cắn răng nói.
- Vô dụng thôi, chôn sống chúng cũng sẽ chui ra.
Mao phù sư lắc đầu nói.
Muốn hạn chế chúng, trừ khi có thể tìm được một không gian kiên cố hoàn toàn phong bế, nhưng nơi như vậy biết đi tìm mà tìm?
Mọi người nhất thời thúc thủ vô sách, đúng lúc này, trong đám người đã di chuyển được một đoạn cự ly ở phía trước phát ra tiếng kinh hô.
Bọn Chu Phàm vội vàng bỏ lại đám nê nhân này, chạy nhanh về phía đám người đang di chuyển.
Trở lại trong đám người di chuyển, chỉ thấy bọn Trứu Thâm Thâm đang vây quanh một quái quyệt hình người cao bảy thước mà chém giết. Đàn chó của lão Vương đầu chạy xung quanh quái quyệt hình người này không ngừng sủa to.
Chiến đấu lập tức kết thúc, không cần bọn Chu Phàm hỗ trợ, Trứu Thâm Thâm đã một kiếm chém đầu quái quyệt này xuống.
Đám người Chu Phàm quay về cứu viên mới thở phào, Trứu Thâm Thâm dẫn theo một đội hộ vệ không rời khỏi, chính là để tránh cho loại tình huống này phát sinh.
Đội ngũ khổng lồ như vậy cho dù là đi trên xích đạo, cũng sẽ khó tránh khỏi dẫn tới sự chú ý của quái quyệt.
Giải quyết quái quyệt này, người của Tam Khưu Thôn đang di chuyển đẩy xe gỗ, dắt ngựa lừa trên lưng chở hàng hóa tiếp tục tiến về phía trước, chỉ là vừa đi được một đoạn lộ trình đã đụng phải nhiều chuyện như vậy, trên mặt không ít thôn dân đều lộ ra vẻ lo lắng.
Phiền phức là nê nhân bảy màu cắn chết không buông ở sau lưng.
Những nê nhân này giống như phát điên muốn giữ tất cả mọi người của Tam Khưu Thôn lại, mỗi lần phục sinh đều sẽ chạy tới.
Bọn Chu Phàm chỉ có thể liên tục bị bức cho phải ứng đối.
Đối với những võ giả như Chu Phàm mà nói, nhân bảy màu không có quá nhiều uy hiếp, nhưng đối với đội viên hộ vệ phổ thông mà nói, những nê nhân bảy màu này vẫn quá nguy hiểm.
Sau khi đến lần thứ mười, đã có năm sáu người bị thương nhẹ, phù lục tiêu hao cũng tiếp cận hơn trăm đạo.
Thành viên của đội hộ vệ, sắc mặt đều có chút trầm trọng, những nê nhân bảy màu này sẽ một mực đi theo bọn họ sao?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình huống rất không ổn, trong mười mấy lần công kích của nê nhân bảy màu, bọn Chu Phàm lại nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng đều không làm gì được những nê nhân bảy màu giết không chết này.
Ngay khi mọi người đang vô kế khả thi, những nê nhân bảy màu đó lại xông tới.
Bọn Chu Phàm cau mày đang muốn tiến lên, giết chết đợt nê nhân bảy màu này rồi lại tiếp tục nghĩ biện pháp.
- Trước tiên đừng đi tới.
Chu Phàm nhướn mày, ngăn cản bọn Hoàng phù sư lại,
- Chúng hình như là chậm lại rồi.
Bọn Hoàng phù sư dừng chân lại rất nhanh cũng có phát hiện, nê nhân bảy màu vốn chạy rất nhanh quả nhiên là càng chạy càng chậm, cho đến khi chúng ngừng lại, bùn đất trên người theo gió rơi xuống, cho đến khi triệt để đổ sụp trên mặt đất.
- Đây là chúng làm gì thế?
Lỗ Khôi cảnh giác hỏi.
Mọi người đợi một lúc, những bùn đất đó không còn nặn lại thành nê nhân đứng lên nữa.
Hoàng phù sư do dự một chút nói:
- Những quái quyệt này có thể là rời khỏi quang quyển bảy màu một cự ly nhất định thì không thể duy trì được nữa.
Giải thích này là hợp lý nhất, nhưng bất kể là thế nào thì nê nhân bảy màu cũng tiêu tán rồi, khiến đội hộ vệ cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Đến giờ bọn họ đã đi được trên xích đạo hơn một tiếng, có thể nói là cách Tam Khưu Thôn càng lúc càng xa.
Liên tục không ngừng bôn ba hơn một tiếng, người thường của Tam Khưu Thôn đang di chuyển sớm đã mỏi mệt không chịu nổi.
Có điều hai vị Phù Sư Hoàng, Mao không cho bọn họ nghỉ ngơi, mà là tiếp tục thúc giục bọn họ đi tới, cho đến khi nhìn thấy một cây nhãn khổng lồ ở cạnh xích đạo, đội ngũ di chuyển mới ngừng lại.
Cây nhãn này chỉ cao hơn mười trượng, nhưng lại rất lớn, phải mười người mới có thể ôm hết.
Bọn họ dừng lại vừa để nghỉ ngơi ăn gì đó cũng là vì đám người.
Không bao lâu sau, lại một đội ngũ gần ngàn người từ trên một xích đạo khác uốn lượn đi đến, là người của Ẩn Phúc Thôn.
Địch phù sư của Ẩn Phúc Thôn và một vị khác Lưu phù sư khác chắp tay với hai vị Phù Sư Hoàng, Mao và bọn Chu Phàm.
Chu Phàm còn chú ý thấy cánh tay trái của vị Lưu phù sư đó bị thương, Địch phù sư cũng lộ ra có chút chật vật.
- Chúng ta bị quái quyệt nê nhân cổ quái tập kích.
Địch phù sư chua chát nói.
Bọn Chu Phàm mới biết, thì ra Ẩn Phúc Thôn cũng gặp phải nê nhân bảy màu tập kích.
Có điều Ẩn Phúc Thôn, bao gồm cả hai vị Phù Sư ở bên trong hiện tại chỉ còn lại ba vị võ giả cùng một số đội viên tuần tra bình thường, bọn họ bị nê nhân bảy màu tập kích, tất nhiên không thể ứng đối nhẹ nhàng như bọn Chu Phàm.
Mọi người nói chuyện một lúc, đội di chuyển của Mãng Ngưu Thôn cũng đến.
Ba thôn cuối cùng cũng hội hợp ở địa điểm ước định.