Dưới bầu trời xanh xám, hắn đi tới như máy móc.
Hắn không phải đơn độc một mình, ở cách đó không xa cũng có những người toàn thân đầy nước bùn giống như hắn.
Từ trong rừng cây bảy màu đi ra, đám người bọn họ chia làm ba cỗ, hướng về các phương hướng khác nhau mà đi.
Hắn không hiểu lắm, vì sao mình lại đi về hướng đông, tựa hồ là một loại kêu gọi của vận mệnh, hắn lờ mờ cảm thấy phía trước có gì đó đang kêu gọi hắn.
Gió mát ngày hè phả vào mặt, thổi bùn khô trên mặt hắn rơi xuống một tầng bụi rất nhỏ.
Hắn vừa đi vừa nhìn chung quanh, dã cảnh có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.
Ta là ai?
Trong lòng hắn không thể áp chế được hiện lên suy nghĩ như vậy.
Cái đầu cứng ngắc của hắn dường như biến thành có chút linh hoạt, hắn lờ mờ nhớ tới mình hình như họ. . . Lâm?
Họ Lâm à? Hắn lại có chút không dám quá khẳng định, đầu óc vẫn giống như một đống cháo nhão.
Hắn chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, giống như một cái xác không hồn.
Trời biến thành càng lúc càng trong trẻo, một vầng mặt trời đỏ từ núi cao nhô lên, chiếu rọi đại địa.
Ấm áp ập tới hắn, hắn hơi híp mắt lại, đã lâu. . . Đã rất lâu rồi... Chưa từng thấy mặt trời.
Người đi cùng hướng với hắn đột nhiên chạy nhanh.
Hắn cũng chạy như điên theo, dọc theo xích đạo xanh đen chạy như điên, tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, tốc độ chạy của mà qua nhanh khiến hắn cũng kinh ngạc.
Theo chạy như điên gần như không biết mỏi mệt, hắn lờ mờ thấy nhà ở thấp thoáng sau cây rừng, hắn dừng chân, nhìn thôn xóm quen thuộc quen thuộc đó.
Ký ức chậm rãi khôi phục, hắn nhớ ra rồi, hắn là một thư sinh của Tam Khưu Thôn, Lâm thư sinh của Tam Khưu Thôn.
Nhưng hắn sớm đã chết rồi mới đúng, vậy hiện tại hắn là thế nào?
Lâm thư sinh nhìn nhìn hai tay mình, hai tay của hắn không ngờ từ bùn nhão màu xám cấu thành, không chỉ là hai tay của hắn, thân thể hắn cũng đều từ bùn đất màu xám nặn thành.
Hắn lại chạy nhanh lên, sau đó hắn nhìn thấy dòng người như rắn uốn lượn trên xích đạo đang rời xa Tam Khưu Thôn.
Hắn nhớ ra vì sao hắn muốn tới đây rồi, hắn là muốn kéo những người quen thuộc hoặc không quen thuộc này xuống địa ngục.
Trong lòng hắn dâng lên cảm xúc bạo ngược, ở mặt trái có bào tử bảy màu nhỏ chui ra, lập tức che phủ cả mặt trái, hắn và các đồng bạn của hắn đang nhanh chóng xông đến dòng người ở cách đó không xa.
...
- Có quái quyệt.
Lỗ Khôi đi đoạn hậu phát hiện quái quyệt đánh tới trước tiên, hắn lớn tiếng kêu lên.
Những quái quyệt và người này đều có mặt bùn, trên mặt trái phủ kín bào tử bảy màu giống như nấm mốc khiến người ta ghê tởm, bọn họ đang phát ra tiếng gào thét về phía đám người, khi chạy thì nhanh chóng như báo săn.
Đám người đang di chuyển xuất hiện xôn xao.
- Đừng ngừng lại, tiếp tục bảo trì đội hình tiến về phía trước.
Hoàng phù sư quát lớn, sắc mặt của hắn vô cùng ngưng trọng, mới ra khỏi thôn không bao lâu, đã gặp phải quái quyệt, hơn nữa những quái quyệt này rất xa lạ, nhưng bào tử bảy màu trên mặt khiến hắn nhớ tới nấm mốc bám vào trên cây trong quang quyển bảy màu đó.
Đám người đẩy nhanh tốc độ đi nhanh về phía trước, nhưng trâu ngựa quá nhiều, phần đuôi khó tránh khỏi tụ thành hình tròn, dưới sự quát mắng của đội viên tuần tra, mới miễn cưỡng duy trì được trận hình.
Trong tay Lỗ Khôi dán Tiểu Diễm Phù lên trường mâu, hắn dẫn theo mấy đội viên tuần tra xông tới hơn mười quái quyệt đó.
Chu Phàm ở đoạn giữa duy trì trật tự cũng phát giác dị thường ở phần đuôi, hắn chạy nhanh tới, trực đao trong tay ra khỏi vỏ, đồng thời tay trái đã lấy ra hai đạo Tiểu Diễm Phù vỗ lên sống đao.
Bộ Chu Phàm chạy đến nơi, trường mâu của Lỗ Khôi đã đâm nhanh tới một quái quyệt ở trước nhất.
Ầm.
Trường mâu trực tiếp đâm nổ mặt của nê nhân (người bùn) bảy màu đó, một trận bột phấn nổ tung, hỏa diễm đỏ thẫm bắn ra, đốt cho nê nhân bảy màu này đổ xuống.
Lỗ Khôi tiếp thở phào, những nê nhân quái quyệt này không khó đối phó.
Nê nhân bảy màu vẫn đang chạy gấp, chỉ để lại mấy người đối phó đám người Lỗ Khôi, bọn họ muốn lướt qua phòng tuyến.
Nhưng Chu Phàm và hai vị Phù Sư cũng đã đến.
Chu Phàm bổ ra một đao, thoải mái cắt xuống đầu của một nê nhân, tốc độ vung đao của hắn rất nhanh, Tinh Sương Đao vẽ ra từng đạo hoả tuyến hoa cả mắt, lập tức trảm sát ba bốn nê nhân.
Cho đến khi phù văn trên Tinh Sương Đao tiêu hao hết, Chu Phàm mới lại lấy ra hai tấm Tiểu Diễm Phù bổ sung.
Có điều đã không cần hắn động thủ, hơn mười nê nhân bảy màu toàn bộ đã bị trảm sát hết rồi.
Thôn dân hoảng loạn cách đó không xa thấy đội tuần tra trảm sát quái quyệt, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ vui mừng, cất tiếng hoan hô đội tuần tra.
- Phù, chỉ là quái quyệt cấp bậc Hắc Du.
Mao phù sư thở hắt ra một hơi, sắc mặt thoải mái nói.
Lỗ Khôi tay cầm trường mâu, sắc mặt quái dị quay lại.
- Làm sao vậy?
Chu Phàm cất đao vào vỏ hỏi.
Lỗ Khôi do dự một chút nói:
- Mặt của những quái quyệt này có chút quen thuộc, dường như đã từng thấy ở đâu rồi?
- Quái quyệt xa lạ, chúng có thể là bởi vì Thải Y Thể biến dị mà đến.
Hoàng phù sư lên tiếng phán đoán,
- Nếu tốc độ chúng ta không nhanh hơn một chút, ta sợ vẫn có thể có biến hóa gì đó.
Chỉ là đám người mang theo nhiều thứ như vậy di chuyển, muốn nhanh cũng không nhanh được.
Mọi người không nhiều lời, mà là bắt đầu đuổi theo đội ngũ, Chu Phàm lờ mờ nghe thấy sau lưng có động tĩnh, hắn nhìn về phía sau.
Quái quyệt nê nhân bị trảm sát ở phía sau vốn đã hóa thành bùn đất, nhưng hiện tại những bùn đất lại biến thành dính nhớp mấp máy, chúng không ngờ đang chậm rãi nặn lại.
Chu Phàm hơi biến sắc, gọi mọi người một tiếng.
Bọn Lỗ Khôi đi tới nhìn, sắc mặt biến thành khó coi.
- Không giết được à?
Mao phù sư trầm giọng nói,
- Đừng quan tâm tới chúng, chúng ta mau rời khỏi nơi này.
Không giết được thì cũng không cần dây dưa với chúng nữa.
Đám người Chu Phàm trở lại trong đội ngũ, bắt đầu cưỡi ngựa đã chuẩn bị trước đi qua đi lại thúc giục đội di chuyển đẩy nhanh tốc độ, đám người khó tránh khỏi sợ hãi, có người đã ném lợn đi quá chậm lại trên đường, dùng roi quất trâu ngựa, để chúng kéo xe chở lương thực và lão nhân tiểu hài tử đi nhanh hơn.
Không đến mười lăm phút, phía sau quả nhiên lại có nê nhân bảy màu đuổi tới.
Người của đội hộ vệ như Chu Phàm lại nghênh đón, trảm sát hơn mười nê nhân bảy màu này.
Lần này trong võ giả kích sát nê nhân bảy màu có La Liệt Điền, hắn cầm búa, vừa hay nhìn thấy Chu Phàm chém một nê nhân thành hai nửa.
La Liệt Điền bước nhanh tới, sắc mặt hắn ngạc nhiên gọi một tiếng:
- Cha?
Chu Phàm ngây ra một thoáng, lúc này hắn mới phản ứng được La Liệt Điền không phải đang gọi hắn, mà là gọi nê nhân.
Bởi vì La Liệt Điền đang nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt của nê nhân.
- Hắn là cha ngươi?
Chu Phàm nhìn nê nhân dần dần tróc ra bụi bặm.
- Không sai, cha ta chết rất nhiều năm rồi, nhưng ta vẫn có chút ấn tượng với khuôn mặt này.
Trên mặt La Liệt Điền lộ ra vẻ hoang mang.
Chu Phàm và La Liệt Điền kể lại tình huống với đám người Hoàng phù sư.
- Chẳng trách ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy, những người này đều là những người đã chết trong thôn.
Sắc mặt Lỗ Khôi có chút xanh mét nói.
Đây là người chết phục sinh.
- Nhưng không phải bọn họ sớm đã chết rồi à? Vì sao còn có thể sống lại?
La Liệt Điền có chút bối rối ngươi, cha hắn không ngờ lại trở thành quái quyệt.