Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 187: Nhân gian

Chương Trước Chương Tiếp

Trong nháy mắt bóng tối hàng lâm, cây rừng không gió mà tự lắc lư trong Trường Hà Lâm ngừng lại, chúng tỏa ra quang mang bảy màu.

Không chỉ là cây rừng, phàm là thứ còn tồn tại trong quang quyển phần lớn đều dần dần sáng lên ánh sáng năm màu.

Chiếu sáng Trường Hà Lâm giống như tiên cảnh.

Chỉ là sắc thái này quá sáng, luôn tạo cho người ta một loại cảm giác đầy dầu mỡ, giống như dùng sắc thái sâu nhất bôi lên vải vẽ dơ bẩn.

Ở mỗi một vị trí của địa vực được gọi là Đê Khưu Nguyên này đều có thể nhìn thấy quang quyển to lớn dâng lên trong đêm tối.

- Còn bao nhiêu chưa thu gặt?

Trước khi đêm tối tiến đến, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao tìm tới ruộng lúa, hỏi Lỗ Khôi.

Bóng đêm mông lung, đã nhìn không rõ còn lại bao nhiêu hạt lúa.

- Đã gặt được khoảng chín thành rồi.

Lỗ Khôi thở hổn hển nói, nếu không có đội viên đội tuần tra hỗ trợ, sợ rằng không thể làm được hiệu suất cao như vậy.

Mao phù sư lắc đầu nói:

- Đã không nhìn thấy, vậy để bọn họ lui về đi, đừng để xảy ra chuyện gì vào lúc này.

Lỗ Khôi gật đầu, xoay người lớn tiếng gọi, bảo tất cả mọi người rút về trong thôn.

Các thôn dân mỏi mệt vẫn có chút lưu luyến không rời, nhưng đêm tối ở dã ngoại sẽ phải đối mặt với quá nhiều nguy hiểm.

Trong đêm đen tiềm tàng Âm Ảnh Quái Quyệt, không ai biết lúc nào sẽ ập tới bọn họ.

Bọn họ chỉ có thể rút khỏi ruộng đồng.

Trở lại trong thôn, lại có không ít thôn dân lại bắt đầu gia nhập công tác tuốt hạt, bọn họ phải ngay đêm cất hạt thóc đã được tuốt vào trong bao tải.

Bên đội tuần tra chỉ lưu lại nhân thủ tuần tra cơ bản, những người còn lại đều bị phái đi hỗ trợ.

Bốn võ giả của Tam Khưu Thôn bọn Chu Phàm bị hai vị Phù Sư Hoàng, Mao gọi vào trong phòng nghị sự, bắt đầu thương nghị chuyện di chuyển như thế nào.

Hơn một ngàn người di chuyển, là một chuyện rất rườm rà, đợi cho thương nghị xong, đã là thời gian đêm khuya, cách hừng đông cũng chỉ còn lại nửa canh giờ.

Cân nhắc đến ngày mai đi vào dã ngoại sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn, thôn lý không thể khiến người trong thôn làm không ngừng không nghỉ, mà là sau khi làm xong việc, để bọn họ trở về nghỉ ngơi.

Chu Phàm rời khỏi doanh địa đội tuần tra, đi ở trong thôn yên tĩnh, sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, không có quá nhiều sầu não.

Về tới trong nhà mình, Lão Huynh từ trong phòng chui ra, lắc lắc đuôi với hắn, Chu Phàm vỗ vỗ đầu lão cẩu này, mang theo vào trong phòng.

Thứ có thể cầm đi ở trong nhà đều được thu thập rồi, xếp trong chính sảnh.

Chu Nhất Mộc và Quế Phượng vẫn chưa ngủ nhìn thấy Chu Phàm trở về, vội vàng khuyên hắn đi ăn cơm.

Chu Phàm bảo bọn họ mau đi nghỉ ngơi, hôm nay bận rộn một ngày, ngày mai còn phải lên đường từ sớm, ở dã ngoại mà tinh thần không tốt là chuyện rất nguy hiểm.

Phu phụ Chu Nhất Mộc trở về phòng.

Chu Phàm nhìn bóng lưng của cha mẹ, hắn có thể cảm giác được sự lo lắng của bọn họ, đó là lo lắng đối với tương lai không biết.

Kỳ thật không chỉ là phu phụ Chu Nhất Mộc, Chu Phàm cũng cảm thấy áp lực, bảo một mình hắn hành tẩu ở dã ngoại, hắn cũng không sợ, nhưng mang theo những người thường như cha mẹ, hắn cũng rất lo lắng.

Chu Phàm ăn vài thứ để lấp đầy bụng, chỉ uống mấy ngụm Lãnh Diễm Tửu, phối hợp với tâm pháp của Viêm Dương Khí vận chuyển luyện hóa, rồi nằm lên giường ngủ.

Đi vào Khôi Hà Không Gian, lại xuất hiện ở trên thuyền.

Chu Phàm chỉ nhìn lướt qua, liền thấy Vụ.

Trước bàn vuông đặt một cái nồi sắt, lò đất đỏ dưới nồi sắt đang toa ra lửa vàng nóng rực, lửa vàng khiến dàu nóng trong nồi vang lép bép.

Vụ đổ các loại đồ gia vị và bột mì hỗn hợp trong khay ngọc vào, sau đó dính cá thái lát vào bột mì, ném vào trong nồi sắt rán.

Hắn vừa rán Hồn Ngư, vừa dùng đũa gắp ăn, thoải mái thích ý.

Chu Phàm bước về phía hắn.

Vụ không để ý đến Chu Phàm, chỉ yên lặng ăn cá rán, khi không giao dịch, Vụ biến thành rất lạnh lùng.

Chu Phàm kể lại chuyện hôm nay cho Vụ.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Vụ bình tĩnh nói:

- Thải Y Thể không phải các ngươi có thể đối phó được, mau trốn đi.

- Thải Y Thể đó rốt cuộc là lai lịch gì?

Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút hỏi.

- Một năm thọ mệnh.

Vụ báo giá, đây là giá của tin tức về Thải Y Thể.

- Nếu ta muốn ngươi thay ta đối phó Thải Y Thể thì sao?

Chu Phàm hỏi dò, hắn phải xác nhận thứ này có thể đối phó được không, hoặc là nói Vụ có biện pháp nào để đối phó không?

Đũa Trong tay Vụ tạm dừng một chút, liếc Chu Phàm một cái, nói:

- Đừng đùa, ngươi không trả nổi cái giá này.

Vậy chính là có thể đối phó rồi, Chu Phàm yên lặng suy nghĩ trong lòng, nhưng Vụ không muốn nhiều lời, Chu Phàm chỉ có thể đi sang một bên luyện đao pháp.

Những sâu xám đó không thể tùy tiện dùng, hắn vẫn nghĩ một chút, những sâu xám này rốt cuộc có nên mang ra trao đổi với Vụ không.

Vả lại cho dù hiện tại lấy ra trao đổi công pháp Kháng Kích Đoạn Tử Kim Bát Giáp và huyết kim của Vụ, cũng không kịp tu luyện.

Chu Phàm ngủ quá trễ, hắn không luyện đao pháp được bao lâu đã bị bức ra khỏi Khôi Hà Không Gian.

Vụ sớm đã cất đi thứ trên bàn, hắn đang uống trà, nhìn thân ảnh của Chu Phàm biến mất, hắn mới buông chén trà.

- Thải Y Thể.

Vụ cúi đầu nói một mình, cảm xúc trong thanh âm rất phức tạp.

...

Hắn ngỡ ngàng dựa vào thân cây, cây khô ở phía sau tỏa ra quang mang bảy màu rực rỡ, xung quanh cũng tỏa ra quang mang tương tự.

Quang mang sáng ngời đến chói mắt quang khiến hắn sau khi tỉnh lại, rất lâu mới có thể thích ứng.

Trên mặt trên người hắn đều là nước bùn, hắn dùng tay quệt một cái, chính là một tầng phấn bùn rơi xuống.

Mắt hắn lộ ra vẻ rất mê mang.

Hắn có chút không nhớ nổi mình là ai, hắn lại ảo não lấy tay vỗ vỗ đầu mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng ngời trong quang quyển, trời có màu xám xanh.

Hắn lại cúi đầu nhìn chung quanh, hắn cảm thấy mình giống như ở trong tiên cảnh.

Hắn từng đọc rất nhiều sách, tiên cảnh mà bên trong một số tạp thư miêu tả cũng không như nơi này, màu sắc rực rỡ đó mang tới cho hắn một loại cảm giác thân thiết.

Hắn vươn tay ra chạm vào bào tử nhỏ mấp máy trên cây cối, một chuỗi bào tử bò lên tay hắn, phát ra thanh âm kỳ lạ mà chỉ hắn có thể nghe thấy.

Bào tử bảy màu vốn nên cảm thấy ghê tởm cũng mang tới cho hắn một loại cảm giác rất thân thiết, hắn hơi nhíu mày, hất bào tử trong tay xuống.

Hắn đứng lên, chậm rãi đi tới trong rừng cây bảy màu, nơi này rất đẹp, nhưng hắn không kìm được mà muốn đi ra ngoài.

Hắn trên người đầy nước bùn chậm rãi đi tới, rất nhanh hắn nhìn thấy không ít người cũng nước bùn đầy người như hắn, những người này cũng giống như hắn đang đi đến ngoài rừng.

Hắn vốn nên cảm thấy vui vẻ rồi đi lên gọi, chỉ là hắn không làm như vậy, chỉ từng bước kiên định đi đến bên ngoài.

Những người đó cũng coi như không thấy hắn.

Trong lòng hắn có chút khó hiểu, nhưng hắn không nghĩ nhiều, hắn nhìn thấy biên giới của quang quyển.

Tạm dừng một chút, hắn bước ra, không có trở ngại gì, thoải mái vượt qua quang quyển, đi đến bên ngoài.

Cảnh tượng giống như quen thuộc lấp đầy tầm nhìn của hắn, hắn giống như từ tiên cảnh về tới nhân gian.

Sau khi xác nhận sự thực này, khiến hắn cảm thấy vui sướng từ cả thể xác lẫn tinh thần.

Hắn về tới nhân gian rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)